Như tìm thấy được ánh sáng trong đêm tối mù mịt, dù đó chỉ là một đốm lửa tàn nhưng cũng làm cho tôi vô cùng yên tâm. Trái tim căng như dây đàn của tôi đã được nới lỏng, tôi thở phào một hơn, buông mình xuống. Tôi biết mình được cứu rồi, dù người cứu cũng chẳng tốt đẹp gì và vừa mới vài phút trước thôi còn suýt làm nhục tôi. Nhưng, chí ít ra hắn không gàn dở như cái lũ ghê tởm này, và hơn hết, hiện tại hắn còn xuất hiện ở đây. Trong lòng cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn chưa đến mức rơi vào cái hố sâu không đáy, vạn kiếp bất phục. Tôi yên lặng đợi, tầm năm đến bảy phút thì có người bước đến bên tôi. Vẫn cái mùi bạc hà dễ chịu đó, một chiếc áo khoác phủ lên người tôi, bế tôi dậy. Hiện tại tôi đang giả ngất, vì tôi không biết phải đối mặt với hắn như thế nào sau cái tát giáng trời đó và lần cứu tôi vừa rồi. Đời này tôi chưa từng đánh ai mạnh như là đánh hắn, tôi dường như đã dùng toàn bộ sức để cho hắn thấy tôi ghét cái hành động đó của hắn thế nào. Và giờ thì tôi cảm thấy rất bối rối, sau bao nhiêu chuyện như thế, tôi cũng rất mệt. 
Tôi yên lặng tựa vào lồng ngực hắn, lúc này mới cảm thấy an toàn. Một lúc đi đường, tôi được đặt vào trong ghế ngồi. Ghé mắt nhìn quanh, tôi phát hiện là Long đến đón chúng tôi. Ngồi trong xe, dù nhắm mắt nhưng tôi vẫn không thể đưa mình vào giấc ngủ, tuy nhiên điều đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-lung-o-sin-noi-dau-tim-thay-em/131787/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.