Tiêu chước: Vô cùng lo lắng
Tôi ngồi dậy, ngây ngô sờ lên môi, “Không biết, không chừng là muỗi cắn.”
Phải là ngày hôm qua nhờ phúc của Ôn Dương, khó trách vẫn luôn cảm giác ngoài miệng nóng rát.
“Sao giống như là bị người cắn, không phải là tối hôm qua thừa dịp anh uống say làm gì rồi chứ?”
Trên mặt tôi chợt dâng lên nhiệt khí, gân cổ: “Nói... cái gì đó, em có thể làm cái gì?”
... Chẳng lẽ Ôn Dương vẫn còn ký ức ngày hôm qua? Uống say không hẳn là hoàn toàn quên hết, vạn nhất anh còn nhớ rõ...
Ôn Dương khoanh tay trước ngực, lời nói ẩn ẩn ý trêu chọc: “Sao lại khẩn trương thành như vậy, chẳng lẽ thật sự thừa dịp anh uống say đi thông đồng với phụ nữ?”
Tôi thở phào một cái, xốc chăn lên, lập tức chuyển sang biểu tình tức giận: “Anh uống thành như vậy, em làm sao có thời giờ mà nghĩ này đó, còn có, nhớ rõ về sau... cấm không được say nữa.”
Nếu là cùng một cô gái trẻ thì không sao, không may không phải lại đụng trúng một phu nhân, hình ảnh kia tôi thật sự không dám nghĩ tiếp.
“Anh uống say có làm gì bất thường không?” Ôn Dương cau mày hỏi.
Tôi kéo ngăn tủ, lấy ra một bộ quần áo, quay đầu nói với Ôn Dương: “Anh có phải đã quên cái dạ dày của mình mới vừa khỏi không bao lâu, Dương Huyên nói là phải kiên trì điều dưỡng, kết quả anh uống một bữa này, vất vả cực nhọc dưỡng lâu như vậy, qua một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312109/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.