Trong lúc đó, Ôn Dương chỉ là hơi hơi liễm mi, liền uống sạch một chén canh thuốc lớn, anh buông bát xuống, mặt không đổi sắc hỏi: “Cái này bao lâu phải uống một lần?”
Mùi vị rất khó nuốt, tôi kết luận.
Thế cho nên Ôn Dương vẫn luôn không quan tâm về hương vị đồ ăn, lại ngoại lệ mở miệng hỏi ý kiến.
Dương Huyên lấy ra một quả vải từ trên bàn trà, vừa lột vỏ, vừa cười nói, “Mỗi tuần rảnh rỗi làm một lần là được, nhưng mà dùng trước cơm chiều càng hiệu quả, trong nồi còn dư một ít, vừa vặn đủ uống buổi tối.”
Nàng quay đầu nhìn về phía tôi, “Cậu theo dõi anh ấy uống.”
Tôi nhịn cười gật đầu, biết Ôn Dương ghét vị đắng, tôi có thể tưởng tượng nội tâm anh hiện tại có bao nhiêu kháng cự.
“Tối hôm nay tôi...” Ôn Dương mở miệng muốn nói.
“Em có thể đưa qua cho anh.” Tôi cười nhìn Ôn Dương, bóc cho anh một quả vải.
Ôn Dương sửng sốt, lập tức lại bật cười, “Thật cao hứng a? Sở thích này của em sẽ gây trở ngại cho hài hòa nội bộ đó.”
Tôi không đồng ý nói: “Trên thực tế, em vì hài hòa, đã hy sinh nhiều lắm.”
Dương Huyên chống cằm, ngón tay nhẹ điểm bên má, nhìn chúng tôi mở miệng: “Cảm giác hai người một chút cũng không giống bằng hữu bình thường.”
Tôi chột dạ, theo bản năng nhìn về phía Ôn Dương.
Ôn Dương lột một quả vải, chậm rãi hỏi: “Cô cảm thấy chúng tôi giống gì?”
Dương Huyên nghĩ nghĩ nói, “Phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312107/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.