Độ náo nhiệt của sự kiện này kéo dài đến mức có hơi ngoài dự liệu của tôi, tôi không chịu nổi phiền nhiễu, lúc nghỉ trưa liền cầm cốc trốn ngược lên sân thượng.
Mây đen u ám che khuất mặt trời chính ngọ, không khí mang theo khô nóng khiến người ta ngạt thở.
Tôi đứng cạnh lan can, nhìn xuống dòng người như nước phía dưới. Đang vội vã bôn ba ở trên đường đó, mỗi người đều trải qua một cuộc đời bất đồng. Tôi đột nhiên nghĩ, những người này có đang mang theo khổ sở giống như mình hay không, bọn họ lại là tự cứu rỗi bản thân như thế nào?
Ánh mắt quét về phía khuôn mặt tươi cười không đổi trên cốc sữa, bất giác lại thất thần, nụ cười ngốc nghếch kia chậm rãi biến thành Ôn Dương, tôi vô cớ cảm thấy có chút buồn cười.
Tôi giơ cái cốc ở bên tay trái lên cao, khụ một tiếng, lớn giọng mắng: “Ngươi không phải đã nói, vô luận Ôn Dương làm gì cũng sẽ không giận anh ấy, làm sao hiện tại lại khó chịu?”
Nói xong tôi lại đổi sang tay phải, sau đó là thanh âm cô đơn: “Anh ấy biết rõ Lương Mễ nói vậy là có ý gì, nhưng không có giúp tôi, anh ấy trước kia không như vậy.”
Tôi im lặng vài giây, lại đổi tay trái: “Ngươi lại không phải con gái? Rõ ràng bản thân có thể tự ứng phó, sao cái gì cũng ỷ lại Ôn Dương, luôn có những thời điểm người ta nhìn không tới ngươi.”
Đây là trò khi tôi còn bé thường xuyên đùa, lúc ấy tính cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312078/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.