Chương trước
Chương sau
Tôi thở phào một hơi, cầm lấy cái ly muốn uống một ngụm rượu làm dịu cảm xúc, kết quả phát hiện hai kẻ bên cạnh đang chằm chằm nhìn mình, đều là vẻ mặt suy tư.

“Thẳng nam?” Tiểu Ca cảm thán nói: “Thật sự là rất dũng cảm.”

Ngô Hạo cũng là vẻ mặt đồng tình nói: “Vị muội muội sữa bò này, thật là ôn nhu hiền dịu, săn sóc chu đáo, câu dẫn cực hạn mà không tự biết, cậu cũng thật vất vả.”

Tôi bị hai người này làm cho dở khóc dở cười, tôi buông ly xuống nghĩ nghĩ nói: “Nếu thật sự cảm thấy khổ sở, đó cũng là tự tìm, lại nói tôi...”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có người chạy tới thì thầm mấy câu với Tiểu Ca, vị kia nhướng mày một cái liền đi theo.

“Nói tiếp đi?” Ngô Hạo cầm cốc bia nghiêng người nhìn tôi.

Tôi cười cười: “Không có gì.”

Có chút quá buông lỏng rồi, đối với người không quen, thế nhưng lại nói hết dục vọng trong lòng, chẳng lẽ cái gọi là “đồng loại” thật có thể khiến người ta hạ thấp tâm lý phòng bị?

Ngô Hạo cười cười, cũng không truy hỏi đến cùng, nâng chén hướng về phía tôi, “Thoải mái chút, đừng nghĩ nhiều như vậy, về sau tâm tình không tốt, cứ tới đây thả lỏng, ông chủ chỗ này rất tốt, tuyệt đối không có loại người lộn xộn gì.”

Vừa dứt lời, chợt nghe loảng xoảng, rồi đến tiếng cửa bị đá văng.

Sắc mặt Ngô Hạo tức thì chuyển thành xấu hổ, lúng túng nói, “Ách... thỉnh thoảng cũng sẽ có trường hợp đặc biệt.”

“Vì cái gì không cho tôi ra ngoài, cái gì mà hình tượng, tôi bây giờ còn cái gì để sợ nữa?”

Tôi quay đầu nhìn qua, hình như là do người trong quán rượu cãi vã, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một người đưa lưng về phía tôi đang ngăn cản một vị khác.

“Anh không nghe thấy bọn họ nói gì sao, tôi xấu xa đáng ghê tởm, mắc mớ gì đến bọn họ, bọn họ cho rằng mình là ai?”

Nghe thanh âm hình như hơi quen thuộc, tôi nhất thời tò mò, nghiêng đầu ngó vào trong phòng.

Nhìn vào một cái, kết quả vừa vặn đối diện với tầm mắt của người bên trong, sau đó chợt nghe thấy tiếng rống giận kinh người của đối phương.

“Mày sao lại ở đây, chính là hắn, bắt hắn lại đây cho tôi!”

Quán bar nhìn không lớn, nhưng bên trong còn có nhiều phòng, tôi ngồi ở giữa đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, tròng mắt người đối diện đỏ ngầu nhìn tôi, tuy rằng tôi tự cảm thấy chuyện này không thể trách mình, nhưng không hiểu sao vẫn hơi chột dạ.

Tôi không ngờ tới sự việc lần này, đối với MC thất học lại là đả kích lớn như vậy, đương nhiên, khiến tôi bất ngờ hơn nữa chính là, tôi thế nhưng lại gặp hắn ở nơi này.

Ngay khi tôi cảm thấy hắn lập tức sẽ chửi ầm lên, kết quả lại nghe được, “Hắn là gay còn tham gia liên nghị cái gì? Hắn mới là cặn bã, bọn họ thế nhưng đều mắng tôi!” Hắn quay sang nhìn nam nhân mặc một thân quần áo màu đen bên cạnh, trong giọng nói tựa như có một tia ủy khuất.

Tôi nhìn hắn, không hiểu sao lại muốn cười, người uống say luôn sẽ lộ ra vẻ vô hại, tôi nắm tay che lên miệng, giả ý ho khan một tiếng, nói thật: “Tôi cũng không muốn, hoàn toàn là bị lừa đi, vì cấp trên của tôi xem tôi là tình địch.”

Kết quả không đợi cái vị MC xui xẻo kia nói thêm gì, Tiểu Ca ngồi ở một bên lại kinh ngạc nói, “Thật là cậu a? Tôi đã nói, làm sao lại cứ thấy quen mắt.”

Nói xong y nhìn về phía Ngô Hạo, “Anh mới vừa rồi còn hiểu lầm tôi câu dẫn nam nhân.”

“Hóa thành tro tôi cũng nhận ra, nếu không phải hắn, bây giờ tôi có thể thảm thành thế này sao?” Lâm Duệ hung tợn nhìn tôi.

“Lâm Duệ, cậu không trách được người ta, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ra bên ngoài phải thu liễm cái tính khí ăn thua thiệt hơn kia lại, kết quả cậu xoay người liền quên. Nhiều người chứng kiến như vậy, trên sân khấu có bao nhiêu người dõi theo cậu không biết sao?”

Trong phòng có tổng cộng năm người, trừ bỏ tôi, Lâm Duệ, bartender, Ngô Hạo, còn có một nam nhân mặc áo sơ mi đen, chính là người đang nói chuyện này.

“Bây giờ nói thì có tác dụng gì, làm cũng làm rồi, lại nói cái này đáng sao, tôi đã làm gì hắn nào? Trong giới có bao nhiêu kẻ sa vào thuốc phiện cũng không nói, những người đó rảnh rỗi không đâu đi nói tôi làm gì?”

Nam nhân tức giận nói: “Cậu nếu thật dám hít thuốc phiện, tôi muốn cứu cũng cứu không nổi, ngoan ngoãn ở đây, đừng nói gì nữa.”

“Thiết ——” Lâm Duệ xem ra rất nghe lời nam nhân này, ngoài miệng tuy rằng không thua kém, nhưng thái độ vẫn dịu xuống.

Nam nhân kia chuyển hướng tôi, ngữ điệu ôn hòa: “Thạch tiên sinh, xin chào! Tôi là Trì Khánh người đại diện của Lâm Duệ, đối với hành động ngang ngược lúc trước của Lâm Duệ, tôi thay cậu ấy tạ lỗi với ngài.”

Lâm Duệ mặc kệ: “Dựa vào cái gì a, hắn đều đã chiếm được tiện nghi lớn như vậy.”

Trì Khánh trầm giọng nói: “Cậu câm miệng, có muốn giải quyết vấn đề không, phối hợp một chút cho tôi!”

Lúc này Tiểu Ca đứng dậy, nói: “Tôi đi tiếp khách, mọi người từ từ tán gẫu, vào cửa đều là khách của tôi, không nên làm khó dễ người ta.”

Nói xong lại quay sang Ngô Hạo: “Anh đi ra ngoài với tôi đi, yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó bạn anh đâu.”

Lâm Duệ quay đi chỗ khác, hừ một tiếng: “Hiếm lạ! Không yên tâm thì ở lại đây trông chừng, một kẻ nhận tiền tiếp khách, còn làm ra vẻ!”

Trì Khánh trừng mắt liếc Lâm Duệ một cái, nói với Tiểu Ca: “Phương Thế, cậu đi làm việc đi, yên tâm, tôi có chừng mực.”

Ngô Hạo do dự nhìn tôi, phỏng chừng cũng là không ngờ dẫn tôi tới đây lại gặp phải chuyện này.

Tôi nói với Ngô Hạo: “Anh ra ngoài chờ tôi đi.”

Người đi rồi, tôi nhìn hai vị đối diện, lên tiếng: “Các người muốn tôi làm như thế nào?”

“Thạch tiên sinh, không cần căng thẳng, kỳ thật chúng tôi cũng chưa nghĩ ra cụ thể phải làm như thế nào, chỉ là vừa vặn đụng phải ngài ở trong này, liền mong ngài có thể phối hợp với chúng tôi làm sáng tỏ một chút.”

Tôi cau mày, do dự nói: “Cái này tôi...”

“Nếu mày không đáp ứng, tao liền đem ảnh chụp mày đi Gay Bar phát lên mạng, đồng tính luyến ái còn tham gia liên nghị, giả làm 'noãn nam' (chàng trai ấm áp) đi lừa con gái, xem người ta sẽ nói mày như thế nào! Hành động lúc trước của tao liền trở thành vì dân trừ hại!”

“Lâm Duệ, cậu câm miệng cho tôi.” Trì Khánh phẫn nộ quát, “Cậu nếu cứ tiếp tục thái độ này, tôi sẽ thật sự không quản nữa.”

Lâm Duệ đang ngạnh cổ, thấy Trì Khánh tức giận, kiêu ngạo lập tức vơi đi không ít, thân thể co lại, “Tôi không nói nữa là được rồi, anh muốn làm gì thì là như thế.”

Trì Khánh nhìn hắn một hồi, thấy đối phương thật sự ngoan ngoãn lại, mới quay đầu trấn an nói với tôi: “Thạch tiên sinh không cần sợ hãi, cậu ấy uống hơi say, dù sao cũng chỉ là ngoài miệng lợi hại, nếu thật để mặc cho cậu ấy đi làm, cậu ấy cũng chưa chắc có cái gan này, nếu không cũng sẽ không bị Tiếu Chính chèn ép nhiều năm như vậy.”

Phỏng chừng do uy nghiêm của Trì Khánh ban nãy vẫn còn, lần này Lâm Duệ tuy rằng vẻ mặt khó chịu, còn hung hăng trừng mắt lườm Trì Khánh một cái, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, lập tức lại nhắm mắt nhích vào phía trong sô pha.

“Chúng tôi sẽ không để Thạch tiên sinh hỗ trợ không công, bất luận là ở phương diện vật chất hay gì khác chúng tôi cũng có thể thỏa mãn. Cho dù Thạch tiên sinh muốn tiến vào giới giải trí, tôi cũng có thể cung cấp cho ngài một vài tiện nghi cùng tài nguyên.” Trì Khánh nói xong lại nhìn tôi, ngay cả Lâm Duệ nhắm mắt giả chết ở một bên cũng quay sang.

Tôi không trả lời ngay, ngược lại trầm mặc một hồi, từ khi tiến vào tôi vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, ban đầu là vì bất ngờ, sau đó lại là chờ xem bọn họ muốn làm gì, tôi cần thời gian quan sát.

Sáng nay tôi mới vừa xem qua thông tin của Lâm Duệ, tuổi đã đầu 30, nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn bộ dáng không lớn hơn bao nhiêu so với tôi. Thông qua hai lần tiếp xúc, ngược lại ít nhiều có thể nhìn ra cái người Lâm Duệ này, tính tình rất nóng, ngoài miệng không bao giờ chịu thiệt, thích so đo cao thấp, thuộc loại phi thường đáng ghét.

Tôi nhìn thoáng qua Trì Khánh, trong tay có một nghệ sĩ như vậy, quả thật quá đau đầu.

“Thạch tiên sinh, nếu có yêu cầu gì cứ việc nói.” Trì Khánh thấy tôi không lên tiếng, nói thêm.

“Tôi nói trước, muốn tôi xin lỗi là tuyệt đối không thể nào.” Lâm Duệ ngắt lời.

“Câm miệng!” Biểu tình Trì Khánh giống như đã không thể nhịn được nữa.

Không biết như thế nào, tôi lại thấy Lâm Duệ chút hay ho, người kém thông minh như vậy có lẽ là hiếm, tôi ban đầu còn cho rằng lòng dạ âm hiểm, giờ ngược lại có thể hiểu được lời đánh giá vừa rồi của Trì Khánh.

Tôi nhìn Lâm Duệ, hỏi một câu: “Anh cũng là sao?”

Lâm Duệ sửng sốt, lập tức có vài phần thẹn quá thành giận: “Làm sao, còn muốn dùng cái này uy hiếp tao, ông đây là thì sao, mày có thể làm gì?”

Tôi gật đầu, quay sang nói với Trì Khánh: “Anh nói cụ thể các bước đi.”

Trì Khánh và Lâm Duệ đều kinh ngạc.

Trì Khánh thoạt nhìn rất cao hứng, nhưng vẫn không quên hỏi: “Không biết Thạch tiên sinh có yêu cầu gì?”

“Tạm thời không có, chúng ta cứ ước định miệng trước, coi như các người thiếu tôi một nhân tình, khi nào có yêu cầu sẽ tìm anh hỗ trợ.”

Lâm Duệ ngạnh cổ: “Nếu như là chuyện phạm pháp thì không được.”

“Cái này đương nhiên.”

“Chúng tôi sẽ thương lượng một chút với đoàn đội, đến lúc đó sẽ nhờ đến Thạch tiên sinh, tôi trước thay Lâm Duệ cám ơn ngài.”

Kết quả Lâm Duệ lại mặc kệ, “Vì cái gì anh phải cảm ơn thay tôi a.”

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt lại hờ hững lướt qua, “Tôi mời cậu uống rượu, không cho nói không rảnh.”

Kết quả rượu này vừa uống liền đến khuya, giữa chừng Ngô Hạo thấy lo lắng nên đến đây nhìn thoáng qua, phát hiện chúng tôi sóng đôi uống rượu, liền yên tâm đi rồi.

Không biết có phải là bởi vì uống rượu hay không, tôi có chút hưng phấn. Từ trong đáy lòng, vui sướng vì có thể gặp được người giống như mình, tựa như có thêm đồng bọn, bằng hữu của tôi không nhiều lắm, nguyên nhân là tôi rất khó bày tỏ tình cảm, các mối quan hệ đều là không mặn không nhạt, cho nên mỗi khi tôi rời khỏi một nơi, tên những người kia tên liền sẽ nằm im lìm trong danh bạ, chưa từng dùng đến.

Sau khi giao tiếp, tôi lại cảm giác con người Lâm Duệ kỳ thật cũng không tệ lắm, nếu ngươi đã quen biết một người, những thói xấu vặt vãnh kia đều không tính gì nữa.

“Thì ra tôi là người thứ hai mà cậu quen trong giới giải trí, con số này không quá tốt, nhưng chúng ta cũng coi như duyên phận không cạn.” Thời điểm nói lời này, Lâm Duệ đã say đến đứng không vững, bám bả vai tôi cùng đi ra ngoài.

Tôi cười a a nói: “Vậy phải cảm tạ Lâm đại MC dám nói dám làm, đọc sai thì thôi đi, thế nhưng còn sợ người ta không nghe thấy lớn tiếng gọi hai lần.”

“Căn bản không phải có chuyện như vậy, nếu đằng sau chữ 'sam' là một chữ 'cây', tôi khẳng định không thể đọc sai, cái tên Thạch Sam này nghe qua rất xui xẻo, thật không thể so với Thạch Bân.”

Quả nhiên đến đâu cái tên của tôi cũng là đối tượng phun tào, “Nếu lúc trước anh sớm nói thế này, đã không thành nhiều chuyện như vậy đi.”

“Cậu biết cái gì? Tôi chính là MC nổi tiếng của X Vệ Thị, ngày đó miệng cậu cũng thật là nợ, làm tôi giận đến nửa đêm vẫn không ngủ nổi, sau nửa đêm nằm mơ lại nghe thấy cậu thuyết giáo, tôi giận cầm một cái đao lớn đuổi chém cậu cả đêm, kết quả cuối cùng không chém được, tỉnh dậy lại càng tức...”

“...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.