Nói xong không đợi tôi phản ứng, Tần Hề lững thững rời đi, bước đến cạnh một người đang ngồi bên gốc cây gần đó hút thuốc, hắn trầm giọng nói: “Tôi đã báo rồi, quyết tâm ở chỗ này chờ cảnh sát tới sao?”
Người nọ cầm một mẩu thuốc lá, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, thì ra là kẻ lang thang ngày ấy tôi đã gặp ở Tần Trạch, ông mặc một bộ quần áo y tế, trên người bị mưa thấm ướt nhẹp, dính không ít nước bùn, cả người cực kỳ chật vật.
Người trung niên hút vào một hơi, vòng khói khuếch tán ra, thanh âm thô ách vang lên: “Tôi vẫn luôn cho rằng bà ấy sẽ sống tốt.”
Tần Hề nhìn rừng cây rậm rạp xanh ngắt, ánh mắt u ám không rõ, thản nhiên nói: “Tôi chưa từng thấy tỷ ấy trải qua ngày nào yên ổn.”
“Sau khi bà ấy phẫu thuật thành công, tôi rời X Thị, lang thang khắp nơi. Tôi làm thuê khuân vác xi măng, khi vượt núi bị gãy một chân. Nội Mông, Tây Tạng... tôi đi qua rất nhiều địa phương, tôi cho là mình đang chuộc tội, mười năm là kỳ hạn tôi định cho chính mình, tôi chịu đựng không tìm hiểu tin tức của bà ấy, rốt cục chờ đến hết thời gian, tôi nghĩ vạn nhất nếu bà ấy còn chưa tái giá, tôi sẽ thử cầu xin tha thứ, cho dù không thành... Cũng có thể chăm sóc bà ấy...” Thanh âm của ông vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng nghe lại làm cho người ta bội phần bi thương.
Ông ném mẩu thuốc trong tay xuống dưới chân nghiền nghiền, thân thể già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312044/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.