10
Lỗ tai hắn đỏ lên, hai tay buông lỏng liền ném ta xuống, thấy ta sắp ngã sấp xuống, lại nhanh chóng đỡ lấy.
Nhoáng lên một cái, hai tay ta chống lên cơ n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
Hắn rít một tiếng, hít vào một hơi, đôi lông mày kiếm nhíu lại: "Muốn mưu sát ân nhân cứu mạng hả?"
“Không... ta xin lỗi... " Lòng bàn tay ta dời đi dính vết máu.
Hắn cũng bị thương ở ngực.
Ơn cứu mạng, lẽ ra phải báo.
Mẫu thân nói ta là người thẳng thắn nhưng nếu thông minh và có thủ đoạn một chút như hai tỷ tỷ sẽ không rơi vào kết cục thế này.
Ta nhìn thoáng qua vết thương trước ngực, phiền não xoa xoa hai gò má.
Ta quả thật vừa ngu vừa ngốc, nghĩ người khác đối tốt với ta, ta cũng phải đối tốt với người khác.
Ta nợ người khác, phải trả lại cho họ! Đối với Ôn Cảnh Tu là như vậy, đối với hắn cũng vậy.
"Vị đại ca này, nên gọi ngài là gì?"
Hắn đại mã kim đao (Hào sảng; khí thế to lớn) ngồi ở trên ghế, trời sinh đã có khí chất chỉ huy người khác: "Đại ca?”
Vì ta thấy hắn cao hơn ta rất nhiều, khí thế áp người, có vẻ lớn tuổi hơn ta, nên mới gọi hắn một tiếng "đại ca".
Ta mím môi, không biết nên gọi hắn là gì.
Hắn thở dài trước: "Khó trách hòa thượng kia chướng mắt cô nương ngốc nghếch như nàng, nghiêm trang, không biết nói đùa. Ta họ Tề, nàng tùy ý xưng hô.”
“Tề đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-hoi-muon-mang/3575204/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.