Mạn Sương khẽ nhắm mắt, mi mắt khẽ rung động, nước mắt vòng quanh, nhưng lại cố nén không rơi lệ. Nàng sẽ không rơi lệ ở trước mặt hắn, nếu nữ tử hắn ngưỡng mộ không phải nàng, nàng cũng không muốn cưỡng cầu!
Nhưng, nàng không thể rời đi!
Nàng tình nguyện chịu thống khổ, cũng không muốn cha mẹ phải đau thương. Nếu để phụ thân biết được truyện nhầm người, đi tìm Hoàng thượng lý luận, lấy tính tình bướng bỉnh của phụ thân mà nói, đắc tội Hoàng thượng là chuyện không tránh được, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Phụ thân đã đáp ứng nàng và mẫu thân, không nhật lâu nữa sẽ cáo lão hồi hương. Chờ một chút đi, chờ cha mẹ bình an hồi hương, nàng rời đi cũng không muộn.
Nghĩ đến điều này, Mạn Sương đè xuống sự chua xót trong lòng, thản nhiên nói: "Vương gia, xin cho phép Mạn Sương lưu lại một thời gian, không lâu lắm đâu, ước chừng một tháng là được."
"Oh?" Bách Lý Hàn nhướng mày, nữ tử này vẫn muốn lưu lại.
Tham luyến địa vị Vương phi như vậy,đến mức ngay cả thể diện cùng tự tôn cũng không cần. Nhưng hắn không rõ nàng yêu cầu thời hạn một tháng là có ý tứ gì. Chẳng lẽ nàng tưởng rằng trong vòng một tháng có thể mê hoặc hắn? Thật sự là si tâm vọng tưởng rồi.
"Đi hay ở tùy ngươi, bất quá, bổn vương khuyên ngươi không nên si tâm vọng tưởng!" Nện xuống những lời này, hắn phất tay áo đi.
Ngoài cửa sổ tiếng gió mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ cũng bị gió thổi tung, một trận gió lạnh kéo tới, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/179687/chuong-4.html