Ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất, trái tim của Mạn Sương, như những sợi tơ ở kén con tằm, phiêu hốt, dây dưa, đối với sự kiện bất ngờ này, Mạn Sương trong lòng có chút không an tâm.
Rốt cục, nghe được tiếng nhẹ mở cửa phòng, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, nghe được tiếng Hồng Ngẫu cùng bọn nha hoàn vang lên thanh thúy: "Nô tỳ cung hỉ Vương Gia, chúc Vương gia và Vương phi, bách niên giai lão, thiên trường địa cửu, trăm năm hoà hợp, loan phượng hoà minh, châu liên bích hợp."
"Đứng lên đi, ban thưởng." Thanh âm tao nhã như nước, nhộn nhạo khôn cùng tỏ rõ khí chất quý phái và ưu nhã, như rót mật mật vào trái tim Mạn Sương.
Bọn nha hoàn lui đi, không khí bên trong bỗng trở nên say lòng người, Mạn Sương nghe được tiếng thở khẩn trương của chính mình. Mặc kệ tính tình của nàng vốn trầm tĩnh dịu dàng đến đâu, vào lúc này nàng cũng thẹn thùng như bao tân nương khác.
"Sương nhi!" một tiếng gọi ôn nhu vang lên, thanh âm mỵ hoặc mê người. Gương mặt Mạn Sương đỏ bừng, trừ ra cha mẹ cùng đoạn sư huynh, chưa từng có ai khác gọi nàng như vậy.
Hỉ khăn nhẹ nhàng rời khỏi đầu.
Một màu đỏ rực đập vào mắt Mạn Sương, chữ song hỉ dán trên tường, nến cũng màu đỏ, tràn ngập sự vui mừng. Ánh nến rung rinh như khiêu vũ, đẹp mê người.
Mạn Sương khẽ cúi đầu, lông mi rủ bóng trên gương mặt, che khuất đôi mắt thanh y của nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Môi Bách Lý Hàn khẽ cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/179686/chuong-3.html