Đứng dậy ra khỏi giường và đi vào phòng thăm Nam Phong, dây chằng chịt cùng ống oxi ở miệng. Bước vào chầm chậm, khẽ ngồi xuống rồi cầm lấy đôi tay mà đầy thương tích khi cậu ôm đầu cô vào lòng của Phong. Cô không biết nên biết ơn hay là nên trách bản thân mình nữa!!! Nhưng ý nghĩ do cô mà cậu ra như này lại chiếm nhiều hơn. Cô rưng rưng nước mắt
“ Nam Phong ạ!!! Tại sao anh không để tôi có thể nằm như anh?? Để tôi thấy không có lỗi trong chuyện này!! Anh làm thế, một mình anh phải nằm đây và để tôi phải dày vò trong lòng là một nỗi tự trách bản thân lớn vô cùng!! Anh ác lắm, anh luôn độc ác như vậy sao?? Sao anh lại làm tôi cảm thấy mệt mỏi thế này??”
Nấc nhẹ, cô cúi mặt xuống khóc. Đám cưới ngày mai của hai người rõ ràng là sẽ phải ngừng lại, mọi thông tin từ nhà báo đã lan mạnh trên khắp các trang mạng và bao lá cải. Cô không muốn lên facebook để rồi nghe nhiều sự chỉ trích từ mọi phía nữa!!”
......1 ngày..........
.......2 ngày.........
......... 1 tuần........ anh đã tự thở được không cần đến ống oxi
1 tuần trôi qua nhanh chóng và ngày nào cô cũng đến chăm sóc cho Nam Phong, mặt cô thể hiện sự mệt mỏi vô cùng...... Bỗng Nam Phong tỉnh dậy mở mắt ra.... cô hớt hải bảo y tá gọi bác sĩ rồi chạy lại nắm tay Nam Phong
“ Anh tỉnh rồi sao??? Anh thấy đau chỗ nào không??”
“ Cô là ai??” – chậm dãi nói, chắc hẳn cậu vẫn còn đang rất đau
Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-o-gioi-tinh-dung-o-tinh-yeu/648646/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.