Cùng lúc ấy thì phòng sinh mở ra, bác sĩ sản khoa bước ra, mừng rỡ nói:
"Mẹ tròn con vuông, là một bé gái đáng yêu."
Dì Hà mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, rối rít nói:
"Cảm ơn bác sĩ."
Tiếng em bé khóc vang lớn, tiếp sau đó là Hạ Dĩnh được đẩy ra ngoài. Cô y tá đang ôm đứa bé đi ra ngoài, vui vẻ nói với dì Hà:
"Từ lúc tôi làm việc này tới giờ chưa bao giờ trông thấy đứa bé xinh đẹp như vậy."
Dì Hà mừng rỡ đưa tay định bế thì bị y tá ngăn lại:
"Đứa bé còn non tháng vì vậy phải được chăm sóc trong lồng kính ạ."
Hạ Dĩnh vừa nghe được giật mình bất chấp vết thương ngồi dậy nói:
"Không, nó là con tôi sao cô lại đưa nó đi?"
Trong lòng cô chỉ có một mối lo, lo rằng La Vương sẽ đến mang đứa bé đi. Anh ta chắc chắn sẽ làm như vậy.
"Mẹ bé đừng lo, bé sẽ được bảo vệ." - Cô y tá ngọt ngào nói, mục đích là muốn làm cô yên lòng nên tìm cách trấn an cô.
Cô không yên nói:
"Nhưng..."
Dì Hà cuối cùng cũng phải lên tiếng:
"Tiểu Dĩnh, sẽ không sao, La Vương sẽ không tìm được con đâu." - Ánh mắt dịu dàng của dì Hà một phần xoa dịu sự lo lắng trong tâm khảm của cô.
Phải nói đến Bảo Bảo tâm trạng không tốt nên cứ đi lung tung. Hậu quả là bị lạc đường giữa bệnh viện lớn này. Cô đoán chừng mình đang ở khu sản khoa, hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-mot-buoc-lac-nhau-mot-doi/3069843/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.