Áo bào trắng chảy xuống, trong khoảnh khắc liền lộ ra bờ vai trắng noãn như ngọc của Tiếu Nhạc Nhi...
Tiếu Dũng lúc này thấy Tiếu Nhạc Nhi dĩ nhiên miệng phun máu tươi tê liệt ngã xuống bên cạnh nhuyễn tháp, hoảng hốt tiến đến đỡ lấy thân thể run rẩy của Tiếu Nhạc Nhi, vội hỏi: "Nhạc Nhi muội rốt cuộc khó chịu chỗ nào? Sao lại thổ huyết?"
Tiếu Nhạc Nhi chậm rãi ngồi dậy vội vàng kéo áo bào trắng, lại lần nữa che lấp cảnh xuân vô hạn, trầm nặng nói: "Nhạc Nhi sống hay chết Dũng Nhi còn có thể quan tâm sao?"
Tiếu Dũng nhíu mày, vội vàng nói: "Muội đây là nói cái gì? Tỷ muội chúng ta, Dũng Nhi có thể nào không quan tâm muội? Nhạc Nhi đừng trở tính trẻ con nữa!"
Tiếu Nhạc Nhi nghiêng mặt đi, phiền muộn cười khổ nói: "Ha ha, Dũng Nhi vì sao phải yêu thương ta như vậy? Nhiều năm gắn bó nương tựa lẽ nào không sánh bằng một nam tử?"
Tiếu Dũng thần sắc thoáng chốc ửng đỏ không chịu nổi, khẩn trương hỏi: "Nhạc Nhi muội đang nói cái gì? Muội, muội đã nói gì cùng hắn?"
Tiếu Nhạc Nhi cười khẽ, bỗng nhiên đẩy cánh tay của người đang đỡ mình ra, ngồi dậy chậm rãi nhích người vào trong, cười nói: "Tỷ hà tất khẩn trương như thế? Ha ha, hắn bất quá chỉ là xem ta là tỷ, cùng ta nói việc riêng giữa hai người các ngươi mà thôi! Ha ha... Thì ra Dũng Nhi cũng có lúc phong tình như thế, ha ha..."
Tiếu Dũng chậm rãi nhíu mày nhìn nữ tử khoác bạch y, một tia dự cảm bất hảo dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937658/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.