Giang Trí Viễn có chút kích động nhìn về phía Giang Ngọc đang ấm áp mỉm cười với mình, nàng là cỡ nào khát vọng người trong lòng có thể cùng nàng hứa hẹn bên nhau cả đời...
Giang Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo nhẹ nhàng chớp động nhìn Giang Trí Viễn, nghi hoặc nói: "Vì sao không muốn, ngươi là người tốt! Đối với ta cũng tốt, bất quá chỉ là nơi này có một chút buồn chán mà thôi!"
Giang Ngọc tùy tâm hoàn toàn nói ra những suy nghĩ trong lòng, sơn động này tuy rằng khổng lồ, nhưng cũng đã bị các nàng đi qua một vòng, thời gian lâu dài, thực sự sẽ làm cho người ta cảm thấy buồn chán đến cực điểm.
....
Giang Trí Viễn thần sắc từ sáng sủa dần dần chuyển thành ảm đạm, nàng thật sâu nhìn vào đôi mắt đã không có bất luận kỳ tính toán gì, Giang Ngọc như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua, ngoại trừ tuấn mỹ lúc này lại mang theo vài phần kiều mị của nữ nhi, thực sự khiến Giang Trí Viễn có chút thần hồn điên đảo.
Cuối cùng nàng lại hiểu bản thân hơn một chút...
Nếu như là thật lòng yêu một người, mặc kệ người đó biến thành dáng vẻ gì, nàng cũng sẽ trước sau như một, khăng khăng một mực mà tiếp tục yêu, tiếp tục bảo vệ.
Có lẽ, cho dù người đó không thể nói, không thể động, vậy nàng cũng sẽ không oán không hối hận, vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh người đó....
Giang Trí Viễn nhẹ giọng nói với chủ tử: "Mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu gia, Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937633/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.