Giang Ngọc ánh mắt mê man nhìn vào đôi hắc đồng, nàng không hiểu, trong nháy mắt kia vì sao nàng sẽ từ trong đôi mắt xinh đẹp kia thấy được một đôi mắt lục sắc khác! Đó là là ai? Vì sao lại khiến nàng đau lòng như thế? Đổng Thúy Trúc chưa từng nghĩ đến người này sẽ vô lý mà tháo khăn che mặt của nàng xuống như vậy, chờ lúc phản ứng kịp, nàng cũng là buồn bực từ trong lòng người đó giãy dụa đứng lên, có chút tức giận giương mắt nhìn nữ tử vẻ mặt mờ mịt kia: "Cô nương vì sao lại vô lý như thế? Ngươi, ngươi sao có thể..." Giang Ngọc hoàn toàn không nghe thấy sự tức giận trong lời nói của nữ tử, nàng chỉ là xuất thần nhẹ nhàng đến gần nữ tử, đưa tay khẽ vuốt ve dung nhan tuyệt mỹ, nhẹ giọng nói: "Quả thật là một hồng nhan họa thủy!" Đổng Thúy Trúc bị cử chỉ thân cận đột ngột làm cho trong lòng có chút hoảng loạn, nàng bối rối nghiêng mặt cúi đầu, nhẹ nhàng lui về phía sau một chút, né tránh bàn tay đang vuốt ve gương mặt mình.
Giang Ngọc nhíu mày, nhìn nữ tử né tránh nàng, chậm rãi phiêu hốt cách xa nàng, nàng lại xoay người nằm sấp bên cạnh dao cầm, yêu mị nhướng mày nhìn nữ tử đang đỏ mặt cúi đầu. Nàng đè nén tất cả gợn sóng trong lòng, thở dài, nói: "Ngươi nếu muốn thì cứ gọi ta là Ngọc Nhi đi!" Đổng Thúy Trúc khó hiểu nhìn nữ tử thay đổi thất thường kia, nàng thật sự là không hiểu được nữ tử kỳ quặc này. Nàng vốn nên vì người kia tháo khăn che mặt của nàng mà tức giận mới đúng, nhưng nàng không biết vì sao rồi lại không thể tức giận. Đây thật sự là chuyện không thể nói nổi, Đổng Thúy Trúc nàng kiếp này cũng là không muốn gả cho nam nhân nào, sắc mặt của đám nam nhân kia cũng đã khiến nàng cảm thấy ghê tởm cực độ! Mà nàng che mặt cũng là bởi vì sợ trêu chọc đến những phiền phức không tất yếu! Đều là nữ tử, nhìn thấy cũng không có gì đáng nói!
Đổng Thúy Trúc cẩn cẩn dực dực hỏi lại: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Giang Ngọc cười khẽ, mở mở rộng hai tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc bên tai, nói: "Ta chỉ là một hạt bụi giữa hồng trần, cô nương không cần hỏi nhiều, biết nhiều đối với ngươi dường như cũng không có gì tốt!" Đổng Thúy Trúc cũng biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ, nàng cục diện gì cũng đã trải qua. Đủ loại nhân vật lớn nàng cũng đã thấy không ít, trong lòng nàng biết những lời nữ tử này nói, cũng là lời nói thật. nàng miễn cưỡng trấn định tinh thần, nói: "Thúy Trúc cũng không muốn biết nhiều, chuyện thế gian vốn là phức tạp, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện! Nếu như Ngọc Nhi cô nương không muốn nói, Thúy Trúc cũng sẽ không hỏi nhiều!" Giang Ngọc tán thưởng gật đầu, lại yếu ớt đứng dậy, đưa tay cầm lấy một chén nước, chậm rãi uống hết, thần sắc bất định ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, than thở một tiếng: "Trăng sáng lên cao, đối tửu ngâm xướng, chuyện cũ trước kia, cùng nhau quên hết..."
Đổng Thúy Trúc xoay người lại nhìn bạch y nữ tử y sam phiên miểu, tâm tư cũng theo đó trở nên phiêu hốt... ... Sáng sớm, Tử Vân Đình gió thổi cát bay, hai bạch y nữ tử say rượu ôm nhau mà ngủ, cảnh tượng này, thuần mỹ tựa như một đôi thánh nữ trong tiên giới! ... Giang Ngọc dần dần tỉnh lại, nàng hé mở đôi mắt, lại nhìn thấy Đổng Thúy Trúc tựa vào người nàng, nửa tỉnh nửa mê mà nhìn nàng. Đổng Thúy Trúc thấy nàng tỉnh lại, mỉm cười nhẹ giọng quan tâm: "Ngọc Nhi cô nương tỉnh? Hôm qua ngủ có ngon không?" Giang Ngọc yếu ớt ngồi dậy, nhìn nàng nghi vấn hỏi: "Ngươi tỉnh lại đã lâu rồi đi?" Đổng Thúy Trúc gật đầu, cười nói: "Tỉnh lại một lúc rồi, ta thấy ngươi ngủ say, cũng không dám quấy rầy ngươi. Nếu như ngươi tỉnh, cũng mau xuống giường đi, chúng ta ăn xong điểm tâm, hôm nay Thúy Trúc dẫn ngươi đến một chỗ tốt!" Giang Ngọc nhíu mày, rồi lại cười khẽ, tùy ý nàng ấy ké nàng lên... ... Đó là một nơi vân vụ mờ ảo, trong sương mù, thực vật vây quanh, còn lại là một ôn tuyền xanh trong, nước suối trong suối tựa như ngọc lưu ly không nhiễm một hạt bụi. Mặt nước bích lục dập dờn, cuồn cuộn dâng lên hơi nước... Một dòng suối như vậy, thật sự làm cho người ta có loại xung động muốn vứt bỏ tất cả, thoả thích đắm chìm vào trong đó! ... Đổng Thúy Trúc lôi kéo Giang Ngọc đi đến bờ ôn tuyền, quay đầu lại chờ mong hỏi: "Nơi này thế nào? Thích không?" Giang Ngọc nheo mắt, say mê nhìn cảnh sắc tựa như tiên cảnh ở xung quanh, quanh suối sinh trưởng đủ loại kỳ trân dị thảo, cũng có vẻ phá lệ tiên khí. Giang Ngọc si ngốc đến gần mặt nước yên vụ lượn lờ xinh đẹp, yếu ớt nói: "Quả thật là một chỗ tốt, cô nương thực sự là người có thưởng thức! Tiên cảnh như thế, thế gian khó gặp a!" Đổng Thúy Trúc cũng đến gần Giang Ngọc, nhẹ nhàng cười nói: "Có gì đáng thưởng thức, chỉ là ông trời thương xót Đổng Thúy Trúc ta phiêu bạc chốn hồng trần, ban ân cho ta một ít vật ngoài thân mà thôi! Ôn tuyền này, thật sự cũng chỉ có ta và Tiểu Hương biết đến, hôm nay nếu không phải nhìn thấy cô nương có duyên với ta, Thúy Trúc cũng sẽ không dẫn ngươi đến đây!" Nói xong, Đổng Thúy Trúc liền cúi đầu, bắt đầu cởi xiêm ý của bản thân, dự định đi vào ôn tuyền thanh mỹ kia, nhàn nhã ngâm mình một lúc. Giang Ngọc lẳng lặng thưởng thức mỹ cảnh trước mắt, lại nghe người bên cạnh gọi nàng vài tiếng. Liền tùy ý quay đầu lại nhìn, sau đó lập tức nhíu mày vì chợt thấy nữ tử mangn lụa mỏng che mặt, đã cơ bản cởi hết y phục trên người, đặt xuống một bên, mà lúc này nàng còn đang cởi bỏ kiện nội y lụa trắng còn sót lại.... Đổng Thúy Trúc quay đầu nhìn Giang Ngọc, mỉm cười nói: "Ngọc Nhi cô nương thế nào không cởi y phục? Chẳng lẽ là không muốn ngâm ôn tuyền sao?" Giang Ngọc nhíu mày nói: "Ngươi là nói, ta và ngươi cùng nhau ngâm ôn tuyền?" Đổng Thúy Trúc bị nàng chọc cười khanh khách, trả lời: "Ngọc Nhi cô nương thật sự biết đùa! Không phải hai nữ tử chúng ta cùng nhau ngâm ôn tuyền, chẳng lẽ còn muốn gọi một nam nhân đến ngâm cùng sao?" Nói xong, Đổng Thúy Trúc cũng tự biết lỡ lời, tục khí trong lời này quá nặng, nàng sợ Giang Ngọc tức giận, liền cười gượng nói tiếp: "Hai người chúng ta cùng nhau ngâm ôn tuyền, có cái gì phải xấu hổ! Ta thấy Ngọc Nhi cô nương cũng không giống như một người sẽ xấu hổ a?" Nói xong, nàng đã cởi đi kiện nội y cuối cùng trên người, khiến nó trượt xuống mắt cá chân trắng nõn.... Thân thể thướt tha, băng cơ ngọc cốt thoáng chốc triển lộ giữa sương mù, hai khỏa đầy ắp vô cùng câu người. Khiến kẻ khác mơ màng... Nữ tử chậm rãi xuống nước, bước chân mềm mại mê người, nàng mạn diệu nâng ngọc thủ, cẩn thận vóc nước lên thân thể yểu điệu của mình, mãnh đến khi thân hình hoàn mỹ chìm vào trong nước, nàng mới quay đầu mỉm cười nói với Giang Ngọc: "Vẫn đứng ngây ngốc ở đó làm gì! Mau xuống đây đi, ôn tuyền này nước thực rất thoải mái!" Giang Ngọc ánh mắt mê man nhìn về phía nàng, chợt giống như nghĩ thông suốt điều gì đó, mỉm cười với nữ tử, mị nhãn ngả ngớn nhìn nữ tử đang hài lòng vui đùa trong nước, hai tay nhẹ nhàng cởi bạch y trên người, tùy ý chúng buông xuống dưới chân... ... Nàng chưa bao giờ tắm cùng bất cứ người nào, mà nay nàng cũng dùng thân phận nữ tử mị khí như vậy cùng người khác quang lỏa tắm cùng một hồ... ... Nước của ôn tuyền, quả thật là ấm áp, làm cho người ta thư thích thả lỏng thân thể lẫn tinh thần! Giang Ngọc lười nhác tựa vào bờ hồ, nàng toàn thân thả lỏng mà ngâm mình trong dòng nước. Nàng thích nước, có lẽ vạn vật trên đời này, chỉ có nước trong không nhiễm một hạt bụi mới là thuần khiết nhất, mỹ lệ nhất.... Đổng Thúy Trúc lẳng lặng đến gần nữ tử đang nhắm mắt không nói, nàng nhẹ nhàng đến gần, cẩn thận ngẩng đầu quan vọng giai nhân lúc này được nước của ôn tuyền huân đến ửng hồng. Nữ tử không giống người thường, một thân khí phách bất phàm, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã khiến Đổng Thúy Trúc nàng lòng tràn đầy yêu thích cùng ngưỡng mộ. Nàng mềm nhẹ tựa vào bên cạnh người kia, si ngốc vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tuấn mỹ tuấn mỹ có chút ửng hồng, ngũ quan tinh tế, vì sao lại toát lên khí chất bất phàm như vậy? Giang Ngọc khẽ nhíu mày, mở mắt ra cúi đầu nhìn đôi mỹ đồng đang si ngốc nhìn nàng, nàng có chút khó hiểu nữ tử này rốt cuộc đang làm gì! Lẽ nào giữa nữ tử với nhau, thật sự sẽ là thân mật khăng khít như thế? Đổng Thúy Trúc bị ánh mắt kia đột nhiên nhìn thẳng, hai gò má đỏ bừng, nàng ngượng ngùng cúi đầu, dời đi ngọc thủ, ánh mắt của người kiaa khiến lòng nàng kinh hoảng không ngớt. Chốc lát sau, cuối cùng nàng lại chậm rãi nâng mắt nhìn người kia: "Ngọc Nhi cô nương thật xinh đẹp, rất đặc biệt!" Giang Ngọc khẽ nhắm mắt lại, có chút nặng nề nói: "Không nên nói ta xinh đẹp, cũng không nên gọi ta cô nương, cứ trực tiếp gọi ta Ngọc Nhi là được rồi!" Đổng Thúy Trúc kinh ngạc chốc lát, nhưng trong lòng cũng thích cách xưng hô thân cận này, cho nên cũng hài lòng trả lời: "Tốt! Xưng hô như vậy đúng là có chút không được tự nhiên! Vậy Ngọc Nhi cũng có thể gọi nhũ danh của Thúy Trúc - Nguyệt Nhi!" Giang Ngọc quay đầu lại nhìn về phía nữ tử, nhàn nhạt nói: "Nguyệt Nhi? Ha ha, tên rất hay!" Nữ tử thân mật kéo lấy cánh tay nàng, nghịch ngợm cười nói: "Tên này, Thúy Trúc chỉ nói cho Ngọc Nhi biết, cho nên ngươi sau đó cũng không đừng quên Nguyệt Nhi!" Giang Ngọc bất động, tùy ý nữ tử cố ý thân cận ôm lấy cánh tay nàng, có chút chua chát âm thầm nỉ non: "Quên? Có một số việc nếu có thể quên, mới là hay nhất! Nhân sinh này khó làm được nhất, chỉ sợ cũng là một chữ quên mà thôi!" Đổng Thúy Trúc không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng dùng tâm tư nhẵn nhụi của nàng suy đoán cũng đoán được vài phần, trong lòng không khỏi có một chút bi thương: "Ngọc Nhi đã từng bị chữ tình gây tổn thương?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]