Chương trước
Chương sau
Ngày hôm đó, Đổng Thúy Trúc từ bên ngoài trở về, mang theo một vò rượu ngon ủ ba mươi năm - tên gọi 'Túy Hồng Trần'! Đây là một vị thương nhân vì lấy lòng nàng mà tặng cho nàng!
Đổng Thúy Trúc đem 'Túy Hồng Trần' đặt trước mặt Giang Ngọc, nàng không hề biết người kia có thích uống rượu hay không, chỉ là thử hỏi: "Cô nương có thể uống rượu sao? Thúy Trúc hôm nay được một vò rượu ngon! Nếu như cô nương thích tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức 'Túy Hồng Trần', thế nào?"
Giang Ngọc giương mắt chăm chú nhìn vò rượu trong tay nàng, không chờ nàng nói xong đã đưa tay đoạt lấy vò rượu ngon thơm ngát.
Khóe môi của nàng nhẹ nhàng nhếch lên, khẽ ngửi hương thơm của vò rượu, kìm lòng không được mà cất cao giọng nói: "Rượu ngon!" Sau đó liền không chút khách khí mở tấm giấy phong kín vò rượu, ngửa đầu hào khí uống một ngụm lớn! Một chút rượu theo hai má của Giang Ngọc, chảy xuống cổ, thấm ướt một mảnh trước ngực...


Vò rượu này quả thật là là thượng phẩm, hương vị thơm ngọt, vào miệng dư vị kéo dài, vị rượu thuần hậu, nhu hòa mà không gắt!
Đổng Thúy Trúc nhìn người kia như si như túy thưởng thức rượu ngon, biết vò rượu này hợp tâm ý nàng. Trong lòng cũng vui vẻ, nói: "Không ngờ cô nương cũng là một người hiểu rượu, vậy hôm nay tỷ muội chúng ta cùng say một hồi..."
...
Buổi tối trên núi, luôn tràn ngập thần bí!
Ngươi xem vân vụ trên núi lúc này, màn đêm buông xuống, cảnh sắc thật sự có chút quỷ mị hợp lòng người a!
...
Ở chỗ sâu trong đỉnh Thanh Sơn vân vụ mờ ảo, Tử Vân Đình lụa mỏng phi dương, hai nữ tử tuyệt mỹ cùng mặc la y bạch sắc, đang vui cười đối ẩm, từng ngụm thưởng thức loại rượu nồng đậm - Túy Hồng Trần....
...
Đổng Thúy Trúc có chút men say, đột nhiên hứng khởi! Chỉ thấy nàng đứng dậy, mạn diệu khởi vũ tại Tử Vân Đình, nàng say mê ngâm xướng, vũ điệu tuyệt sắc câu người, câu tâm động phách...

Giang Ngọc cười sang sảng, ngẩng đầu lên, híp mắt thản nhiên nhìn nữ tử thướt tha mạn vũ, sau đó lại nâng chén sảng khoái uống cạn!
Đổng Thúy Trúc cười khẽ, mị khí quay đầu đưa tay kéo lấy nữ tử cũng đã say rượu, muốn dạy nàng làm sao cùng nhau khởi vũ...
Giang Ngọc cầm vò rượu, mặc cho nàng kia kéo nàng dậy, đứng lên tùy ý cùng nữ tử xoay tròn, say mê!
Nhưng mi tâm của nàng vẫn thật lâu chưa từng giản ra....
Giang Ngọc cúi đầu liếc nhìn nữ tử nắm lấy tay mình, ôn nhu học theo động tác thướt tha của người kia, nhưng chỉ là đổi lấy hai người cùng nhau bật cười....
Thúy Trúc nhẹ nhàng xoay người bày ra tư thái quý phi say rượu tại đào lý, thần thái yếu ớt tiêu hồn, mị khí lan tràn, nàng quay đầu nghịch ngợm nhìn Giang Ngọc, ý bảo Giang Ngọc cũng học theo nàng.
Giang Ngọc mỉm cười, lắc đầu, động tác mị khí như vậy, bảo nàng làm sao làm được? Nàng xoay người phiêu nhiên đến trước dao cầm trên nhuyễn tháp, mềm nhẹ  ngồi xuống phía sau dao cầm, chậm rãi nâng ngón tay thon dài, tấu nêu châu âm diệu khúc...

Khúc nhạc này từng tiếng luân chuyển, mềm mại chồng chất, nhưng cũng ai oán không nguôi, khiến người ta lo lắng...
Đổng Thúy Trúc cầm khúc du dương, dường như cũng sinh đồng cảm, theo cầm khúc của người đó người đó, nhẹ nhàng mạn vũ, uyển chuyển phi dương...
Vũ nghệ của tuyệt đại giai nhân như vậy quả thật là quyến rũ động nhân, chân thật đến có thể đem cầm khúc tuyệt vời kia thuyết minh một cách tinh tế, uyển chuyển hàm xúc!
Sự kết hợp như thế, cầm vũ hợp nhất, dùng để hình dung khung cảnh lúc này, hoàn toàn xứng đáng!
...
Ngón tay Giang Ngọc khẽ bát cầm huyền, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan vọng vũ vũ thướt tha, lúc này theo tiếng đàn mạn diệu khởi vũ, khiến trong lòng Giang Ngọc cũng là thưởng thức một phen say sưa một phen.
Chỉ thấy nàng khẽ nhếch khóe môi, yếu ớt ngâm xướng: "Hồng trần túy ngọa, ngô độc tỉnh,
Sáng nay có rượu, say sáng nay,
Cuồng phong sóng lớn, đều tan hết,
Mưa tạnh mây tan, tình là chi?
Thanh Sơn như trước, hồng nhan tẫn.
Chỉ thán kiếp này, đã uổng công.
Vương triều bá nghiệp, tiếu giang hồ.
Nữ nhi thanh lệ, lưỡng mang nhiên.
Rượu tỉnh tình tan, cười nhân sinh.
Mây trời phiêu đãng, xem như mộng!
...
Chỉ thấy nữ tử đánh đàn thần sắc trầm trọng, mười ngón ưu mỹ lướt trên dao cầm!
Từng âm phù chuẩn xác, nó khi thì thư hoãn bình tĩnh, khi thì giống như sóng biển cuồn cuộng, phiên vân phúc vũ, tiếng đàn ưu mỹ ai oán, câu động tâm phách...
Mà nữ tử mạn vũ trước mặt, thân hình mạn diệu vũ đạo khi thì mềm mại uyển chuyển, khi thì cương nhu kết hợp, khi thì tình cảm mãnh liệt, khi thì hào phóng không kềm chế được...
...
Một khúc trôi qua, nữ tử đang trong lúc mạn vũ theo tiếng đàn biến mất, cũng dần dần đình chỉ vũ bộ mê hoặc nhân tâm.
Nữ tử nhẹ nhàng đứng dậy,  như si như say nhìn về phía bạch y nữ tử cúi người trên dao cầm, chậm rãi nói: "Không ngờ tiếng đàn của cô nương sẽ là say lòng người như vậy! Thúy Trúc cũng không thể sánh bằng!"
Giang Ngọc ngả ngớn nhìn về phía nữ tử đang nhẹ nhàng thở dốc, thản nhiên mỉm cười, đưa tay cầm lấy vò rượu đặt ở một bên, ngẩng đầu hào khí uống cạn...
Đổng Thúy Trúc tán thưởng quan vọng bạch y nữ tử cử chỉ phi phàm thoát tục, bước đến trước mặt, cúi người học theo Giang Ngọc nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ôn nhu cầm lấy vò rượu trong tay Giang Ngọc,  nhíu mày chăm chú nhìn nàng, cũng quyến rũ ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, sau đó lại mị hoặc nhìn nữ tử bàng quan bên cạnh, ôn nhu nói: "Cô nương rốt cuộc là ai? Tên họ là gì? Nói cho Thúy Trúc biết có được không? Luôn gọi cô nương cô nương,  thật sự không được tự nhiên! Cũng không thân cận!"
Giang Ngọc cười khẽ một tiếng, lắc đầu,  vẫn không trả lời vấn đề của nàng, chỉ là đưa tay cầm lại vò rượu trong tay nàng, nâng lên uống một hơi thật dài.
Nữ tử thấy nàng không để ý đến đến mình, cũng đã quen rồi, liền tự mình nói tiếp: "Cô nương không nói, vậy để Thúy Trúc đoán thử xem, vậy gọi ngươi Ngọc Nhi có được không?"
Giang Ngọc nghe nàng nói lời này, chợt nhíu mày, đôi mắt dâng lên sát khí, tay phải đột nhiên nhanh chóng vươn ra hung hăng bóp cổ của nữ tử trước mặt, trầm giọng cả giận nói: "Nói, ngươi làm thế nào biết tên của ta? Là ai phái ngươi đến?"
Đổng Thúy Trúc không ngờ nữ tử vốn dĩ nhu nhược vô hại, lúc này sẽ đột nhiên trở nên điên cuồng dọa người như vậy, nàng kinh khủng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, đôi mắt yêu mị đỏ bừng tràn ngập uy nghiêm của bậc vương giả.
Đổng Thúy Trúc hai tay giãy dụa nắm lấy bàn tay đang bóp chặt cần cổ nhu nhược của mình, trong miệng gian nan phát sinh tiếng nói đứt quãng, sợ hãi run giọng nói: "Cô nương, không, không nên hiểu lầm, Thúy Trúc chỉ là trong lúc ngươi bị thương, vô tình nghe thấy ngươi tự xưng là Ngọc Nhi, mới có thể đoán được phương danh của cô nương là Ngọc Nhi! Chuyện khác ta không hề biết."
Đôi mắt băng lãnh của Giang Ngọc, tinh tế đánh giá, suy xét những lời nữ tử nhu nhược trong tay nàng rốt cuộc có phải là thật hay không!
Nữ tử này cứu nàng một mạng, thoạt nhìn quả thật là không biết võ công, trong lòng nàng âm thầm cân nhắc phải đối đãi nàng ấy như thế nào!
....
Giang Ngọc nhẹ nhàng thả nhẹ lực đạo trong tay, sóng mắt lưu chuyển, dừng trên vò rượu, lại cầm nó lên, yên lặng ngẩng đầu mà uống.
Đổng Thúy Trúc cuối cùng được Giang Ngọc thả ra, nhất thời chưa lấy lại tinh thần, vẫn đang ngồi trong lòng Giang Ngọc, ngọc thủ nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, liều mạng hấp lấy vì ngụm không khí mới mẻ, làm cho bản thân trấn định! Nàng lúc này cuối cùng đã biết nữ tử xa lạ này không chỉ thân phận không đơn giản, hơn nữa còn là một cao thủ biết võ công.
Thật không biết, nàng rốt cuộc đã cứu một nữ tử như thế nào?
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn nữ tử đang ngửa đầu uống rượu, rượu nhạt theo khóe môi của nữ tử chậm rãi chảy xuống, đến khi trong vò rượu toàn bộ bị nàng uống cạn, nàng mới thả vò rượu rỗng tuếch sang một bên.
Giang Ngọc cúi đầu mê man nhìn về phía nữ tử còn đang kinh ngạc ngồi trong lòng  nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan đang mang mạng che mặt của nàng ấy, có chút men say, tà khí mỉm cười: "Vì sao muốn che khuất nó?"
Nữ tử rũ mi, không dám nhìn đến đôi mắt yêu dị thay đổi thất thường kia, nhu nhược bi thương nói: "Thầy tướng số đã từng nói qua, dung mạo của Thúy Trúc là trời sinh họa thủy, không thể dễ dàng để người khác thấy, trừ phi là lang quân trong lòng đã định!"
Giang Ngọc cười khẽ, nàng khinh miệt cười nói: "Nga? Họa thủy thông thường đều xinh đẹp, không bằng để ta nhìn một chút, rốt cuộc thế nào là họa thủy?"
Đổng Thúy Trúc kinh ngạc nhìn nữ tử ngôn ngữ có chút ngả ngớn, khó hiểu sửng sốt, sau đó chậm rãi muốn thoát khỏi tầm tay của nữ tử có phần nguy hiểm kia, nhưng, rồi lại bị nữ tử đè lại, khẽ cười nói: "Để ta nhìn một chút, thế nào?"
Đổng Thúy Trúc có chút lo lắng nói: "Cô nương, Thúy Trúc đã từng phát thệ, cuộc đời này chỉ để người Thúy Trúc lấy làm phu quân nhìn đến dung mạo, cho nên xin cô nương không nên..."
Giang Ngọc nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong lòng có một chút khinh miệt mà cười khẽ, nàng đưa tay trong nháy mắt tháo tấm lụa mỏng che lấp dung mạo của người kia....
Tuyệt thế dung nhan khiến thiên địa thất sắc, nhất thời bại lộ trong Tử Vân Đình ánh sáng mờ nhạt....
Dung mạo kinh thế hãi tục kia, quả thật là hồng nhan họa thủy có thể khiến tất cả nam nhân thiên hạ đều điên cuồng....
...
Giang Ngọc có chút giật mình ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế kia, vì sao dung nhan của nàng ấy lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Dung mạo này dường như khiến nàng chợt nhớ đến chuyện gì đó, nhàn nhạt vặn xoắn trong lòng nàng, cảm giác này có chút cay đắng, lại có một chút bi thương!
Nhưng, một chút manh mối cũng không để nàng tìm ra được...
...
Đôi mắt xinh đẹp màu bích lục, dần dần đan xen cùng hồi ức, khiến nàng đau đớn không thôi...
Đó rốt cuộc là ánh mắt của ai, lại khiến nàng đau đớn thấu tâm can?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.