Liên tiếp mấy không ra khỏi cửa viện, xung quanh thật sự ngột ngạt, hôm nay Giang Ngọc dậy sớm sau khi rữa mặt xong liền xuất môn. Nghĩ đến đã nhiều ngày cũng không gặp Nam Cung Phi, không phải là vẫn còn vì chuyện nhỏ ngày đó mà tức giận chứ! Mấy ngày trước vết thương chưa lành hẳn, cũng không dám đi qua đi lại trước mặt Nam Cung Phi, sợ làm hắn tức giận, hôm nay đến là để xem tiểu vương gia đã hết giận chưa.
Đang nói đến Nam Cung Phi, từ ngày ấy thì nội bất xuất ngoại bất nhập, cả ngày ở tiểu đình trong biệt uyển uống rượu thở dài.
Nam Cung Phi nhìn mặt nước trong thanh trì đến si ngốc, hắn cũng biết bản thân có tính cách vương gia. Thật ra cũng không có gì để tức giận a! Vì sao bản thân lại với Giang Ngọc có tình cảm khác chứ!
Không biết hắn như thế nào lại muốn đi nhìn vết thương của nàng một chút, nghĩ cách thăm hỏi nàng một câu, cùng nàng nâng chén nói chuyện thiên hạ,như thế nào thời gian gần đây lòng dạ hắn từ khi gặp Giang Ngọc mọi chuyện đã thay đổi trở nên rộng lượng hơn, biến đổi phức tạp rối loạn như vậy, hắn trở nên khác hẳn khó có thể nắm bắt được mọi thứ.
-Nam Cung huynh
Nam Cung Phi chợt nghe thấy thanh âm ngày đêm mong nhớ, trong lòng một trận chấn động bắt đầu dâng lên, trong một lúc tất cả tức giận cũng gần như đều tiêu tan, Nam Cung Phi xoay người nhìn thân ảnh tuấn mỹ yếu ớt vận bạch y ngọc sam hỏi:
- Đã khỏe rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/241532/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.