Màu tóc đỏ rực khiến cho cả người toát ra một thứ cảm giác nổi loạn xung động – trên thực tế, trúng phóc không nghi ngờ, chỉ từ một điểm đó là cả nhà đó đều nhào vô ổ sư tử là có thể chứng minh rồi – a, được rồi, cái lão già thích cười tủm tỉm giả bộ ta đây hiền lành như bồ tát trước đây cũng có mái tóc màu đỏ nâu…
-Ta không thích màu tóc nhà Weasley, thực sự, nói chung là màu đen trông đẹp hơn nhiều, đương nhiên, ta cũng không có ý bảo Cứu Thế Chủ đẹp, tuy rằng nói cho cùng, thằng ranh đó nhìn đỡ xốn con mắt hơn láo đồ ngọt nhiều.
Ta đang cầm “quần áo” do Molly mua cho, theo bà ta chui vào lò sưởi của quán “Cái Vạc Lủng” về tới nhà – sau đó bị đám đệm sô pha lao tới làm cho giật mình.
Molly bắt đầu rít gào: “—— Ronald • Weasley!”
Thằng bạn nghèo kiết xác của Cứu Thế Chủ cũng bắt đầu biện hộ cho bản thân: “Mẹ, là Geogre và Fred…” Hắn ta phẫn nộ chỉ vào bên kia của cái sô pha, thế nhưng phát hiện hai kẻ luôn khiến người ta dở khóc dở cười đã biến mất hút…
Ron – nghèo kiết xác – Weasley kêu lên ảo não, rất nhanh cũng chạy mất dạng…
Ta không có hứng với mấy màn đạo đức gia đình, đứng một lúc, liền nói với Molly: “Con về phòng làm bài tập.”
Nhét” quần áo” xuống tận đáy của cái túi đang cầm trên tay, sau đó lấy áo chùng đồng phục che lấp hết, như thế, ít nhất ta không phải nhìn nó trong một ngày…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam/91406/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.