Ngó xuống cuốn lịch một lần nữa, Ý Noãn nhận ra cũng sắp đến sinh nhật của Lục Thế Nam, là ngày mười ba tháng một, mắt cô trìu lại quyết định cất lại cuốn lịch lên trên đầu tủ, tắt điện đi ngủ.
Dù sao sinh nhật của Lục Thế Nam cũng không liên quan đến cô.
Đang giờ nghỉ trưa, Ý Noãn và Bác Linh ngồi nói chuyện với nhau: "Em có dự định gì cho năm sau chưa"
"Lúc trước em có bảo với chị em bảo lưu việc học một năm, qua năm mới em có thể đi học rồi " - Mỗi lần nhắc đến việc đi học Bác Linh không giấu được vui sướng.
"Nhưng mà..có thể lúc đó em không đi làm ở đây nữa"
"hmm cũng phải dù sao đi học lại sẽ rất bận không thể làm ở đây hằng ngày được "
"Chắc đến lúc đó em sẽ tìm công việc khác phù hợp hơn " - Cô còn phải trả nợ và lo tiền học nên không thể chỉ chú tâm vào việc học mà không đi làm.
" Thế thì cũng đồng nghĩa với việc không được gặp chị hằng ngày, sẽ buồn lắm đấy "
Y Noãn có thể nghe được giọng Bác Linh có chút buồn đi rồi: " Không sao mà, chị vẫn sẽ đến tìm em thường xuyên, chúng ta vẫn sẽ liên lạc với nhau ".
" Đúng đúng chắc chắn là như vậy"
Đáng lí tuần này bà quản gia đã phải về lại biệt thự nhưng hiện tại vẫn chưa thấy bà đâu, Ý Noãn cứ tưởng chiều nay cô đến sẽ thấy bà ở nhà nhưng căn biệt thự vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572913/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.