Thời gian cứ thế lại trôi đi, gần đây bà quản gia đã xin Lục Thế Nam nghỉ phép hai tuần để có thể về quê thăm nhà.
Chỉ còn mỗi Ý Noãn ở căn biệt thự lớn làm việc lúc đầu cô cũng có chút ngượng cũng thấy không thấy thoải mái khi một mình mình làm việc ở đây lại nói đến tối có khi sẽ chạm mặt với Lục Thế Nam nhưng cũng đã mấy ngày Ý
Noãn không còn thấy như lúc đầu nữa.
Gần đây thời tiết cũng rất thất thường có lúc sẽ nắng rất to, có ngày lại mưa rất nặng hạt.
Hôm nay là thứ bảy, Lục Thế Nam được một ngày về sớm lúc anh vừa về là trời bắt đầu đổ cơn mưa, đồng nghĩa với việc Ý Noãn sẽ ở lại đây đợi trời tạnh.
Nhưng đợi mãi đến chín giờ tối trời cũng không đỡ mưa, Lục Thế Nam sau khi ăn cơm xong đã ở trên thư phòng để làm việc, ngó đồng hồ cũng đã muộn mà ngoài trời mưa vẫn lớn anh nhớ đến Ý Noãn ngồi ở phòng khách nên quyết định đi xuống xem cô đã về chưa.
Y Noãn ngồi đó sốt ruột, không biết nên đi hay ở nếu bây giờ đi cô cũng chưa biết tối nay mình sẽ ngủ ở đâu, thấy có tiếng bước chân Ý Noãn nhìn lên cầu thang thì thấy Lục Thế Nam đang đi xuống.
Cô đứng dậy hỏi: " Anh cần gì sao?"
Không trả lời Y Noãn, anh suy tính gì đó rồi nói với cô: " Nếu mưa vẫn lớn thì ngủ lại đây đi "
"Hả?" - Ý Noãn như sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572909/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.