Thì ra cậu chủ mà bà quản gia hay nhắc trước mặt cô lại là Lục Thế Nam.
Buồn cười nhỉ cả cô và anh luôn gặp nhau trong tình huống không ai ngờ, có phải bây giờ anh đang nghĩ cô lại mưu tính cái gì không?
Bà quản gia cắt đứt suy nghĩ của Ý Noãn, bà gọi cô: " Y Noãn, mau lại đây "
Y Noãn nhanh chóng đi lại: " Con đây ạ "
Cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Lục Thế Nam, anh chỉ liếc nhìn Ý Noãn một cái lạnh lùng nói: " Cứ ở đây đến lúc mưa tạnh "- rồi đi lướt qua cô trở về phòng của mình.
" Cảm ơn thiếu gia.. "
Vì ngày hôm nay nấu muộn hơn bình thường nên hai người chỉ lấy chén đũa ra cho anh chứ không cần hâm lại đồ ăn.
Bà quản gia nhiệt tình nói: " Cậu nhìn xem hôm nay có món thịt kho mà cậu thích, là chính tay Ý Noãn nấu "
Gắp một miếng thịt kho, Lục Thế Nam hỏi: " Xem ra cô nấu ăn rất giỏi "
Ý Noãn cười trừ đáp: " Lúc trước có học nên chỉ gọi là biết chút, tôi không dám nhận mình nấu ăn giỏi "- Ngày xưa cô cầu anh ăn món mình nấu còn không được, bây giờ thì chẳng nói câu nào thì đây đã lần thứ hai anh đồ do cô nấu, chẳng lẽ anh không như ba năm trước lại chê đồ ăn của cô rất ghê tởm nữa sao?
Nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã không còn mưa to như lúc nãy, cũng đã gần tám giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572908/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.