Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Dương Anh Kiệt, trong chốc lát tâm trạng của Bác Linh đã trìu xuống, không trả lời câu hỏi của anh mà nhanh chóng rời đi.
Nhưng Dương Anh Kiệt đã nhanh hơn một bước kịp thời nắm lấy tay cô: "Đừng đi, chúng ta nói chuyện được không? "
Còn có thể không nói sao, nếu không giải quyết rõ ràng chắc chắn Dương Anh Kiệt sẽ tìm cô miết: " Muốn nói gì, anh nói nhanh đi kẻo có ai vào đây. "
"Ngày hôm qua, tôi chưa xin lỗi cô đàng hoàng. Bác Linh, tôi thật sự xin lỗi cô. "
Bác Linh trầm mặt không đáp.
Dương Anh Kiệt cũng không bất ngờ trước thái độ lạnh nhạt đó của cô, chỉ thành khẩn nói: " Tôi biết giờ tôi nói gì thì mình cũng mang danh đểu cán rồi, nhưng nếu cô cần cứ gọi cho tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô. "
Bác Linh nhìn Dương Anh Kiệt nghi ngờ hỏi: " Anh không sợ tôi lừa đảo anh?"
Thấy Bác Linh chịu nói chuyện với mình Dương Anh Kiệt lắc đầu nói: " Tôi tin con mắt nhìn người của mình, tôi cũng tin cô là người tốt."
Đây là câu nói chắc là chân thành nhất mà Dương Anh Kiệt từng nói nhưng đúng vì đó là cảm nhận của anh đối với Bác Linh.
Nghe được những lời này tim Bác Linh bất giác cũng bồi hồi theo, chỉ là cô sợ anh phát hiện nên ho nhẹ rồi nói:
" Tôi mong chuyện này không được truyền ra ngoài. Ngoài ra, anh đừng để cho mọi người biết là chúng ta có quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572901/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.