Chương trước
Chương sau
Chấn Phàm gọi Ý Noãn lại bảo: “ Cô mau lên phòng tổng giám đốc dọn dẹp đi, mọi người hiện đang làm việc bên khu vực khác rồi. “

“ Một mình tôi sao? “ - Nếu lên phòng tổng giám đốc tức là gặp Tố Giai Tuệ mất rồi, cô tuyệt đối không thể lên. Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Ý Noãn.

Chấn Phàm nhướng mày thúc giục Ý Noãn: “ Phải, một mình cô. Đừng đứng gây ra đó nữa làm nhanh trước khi tổng giám đốc về. “

“ Tức là tổng giám đốc đang không có trong phòng làm việc sao? “

“ Sao nay cô hỏi nhiều vậy. Nếu tổng giám đốc ở trong phòng thì ai dám kêu lên để dọn dẹp. Hết câu hỏi rồi thì lên làm lẹ lên đi, sau cuộc họp là cô ấy về rồi. “

Nhận được thông tin mình muốn, Ý Noãn nhanh chóng gật đầu cầm theo dụng cụ dọn dẹp để lên tầng cao nhất của công ty.

Bước vào phòng Ý Noãn đặt bộ dụng cụ dọn dẹp xuống sàn nhà rồi nhìn mọi thứ xung quanh, trong căn phòng này đều được bày trí hợp lí nên nhìn tổng thể rất sang trọng và tỉ mỉ phù hợp với tính cách của Tố Giai Tuệ.

Không để bản thân lề mề thêm, Ý Noãn bắt tay vào dọn dẹp. Thật ra căn phòng này vốn dĩ đã ngăn nắp, và sạch sẽ sẵn rồi nên dọn không mất quá nhiều thời gian chủ yếu là để dọn dẹp mấy vết bụi bám do tối qua xuất hiện, trên bàn làm việc một vài cây bút hơi lộn xộn Ý Noãn sắp xếp lại rồi lau mặt bàn. Khi lau đến khung ảnh đặt trên đó, Ý Noãn dễ dàng thấy được khuôn mặt tươi cười của Tố Giai Tuệ và Lục Thế Nam. Hình như là tấm ảnh được chụp bên nước Anh, trong tấm hình cả hai người đều đứng rất gần nhau, tay đan chặt vào nhau, đều nhìn nhau cười rất hạnh phúc. Ý Noãn lại phải một lần nữa phải thốt lên là họ trông rất xứng đôi.

Đang thu dọn mọi thứ để rời đi, Ý Noãn nghe thấy có tiếng giày cao gót theo sau là tiếng cửa phòng mở ra, chưa kịp nhìn xem là ai vào phòng thì đã có người lên tiếng: “ Vẫn chưa dọn dẹp xong sao? “ - Là Chỉ Diệp Nhược, trợ lý của Tố Giai Tuệ.

Ý Noãn đứng thẳng người đáp: “ Đã dọn dẹp xong rồi, tôi đang thu dọn đồ sẽ rời đi ngay. “

Ý Noãn vừa dứt lời, đã có một tiếng nói vọng vào: “ Diệp Nhược có ai trong phòng hả? “



Sau đó là khuôn mặt của Tố Giai Tuệ hiện ngay trước mắt cô, giấu đi nỗi hoảng sợ trong lòng. Ý Noãn tự nhủ với mình rằng: “ Không có gì phải sợ cả, mình làm việc chân chính, không phải sợ. “

Chỉ Diệp Nhược đáp lại Tố Giai Tuệ: “ Vâng, là người bên bộ phận lao công đến dọn dẹp phòng cho chị. Đã dọn xong rồi, cô ấy đang thu dọn đồ đạc của mình rồi mới đi. “

Lúc quay ra nhìn người lao công, Tố Giai Tuệ trợn mắt như thể không tin vào cô gái đứng trước mặt mình: Là Ý Noãn!!!! Nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Ý Noãn cô ta không khỏi khó chịu trong lòng, chỉ thấy Ý Noãn cúi đầu nói: “ Chào tổng giám đốc. “

Tố Giai Tuệ chỉ đáp lại: “ Ừ “

Vẫn giữ nét mặt đó Ý Noãn nói tiếp: “ Tôi xin phép ra ngoài.” Nói rồi Ý Noãn cầm thật nhanh bộ dụng cụ dọn dẹp rồi đi ra khỏi căn phòng.

“ Cô ta là nhân viên chính thức của bộ phận lao công?“ - Tố Giai Tuệ hỏi Chỉ Diệp Nhược.

“ Em không biết ạ, em sẽ hỏi quản lý phụ trách ở bộ phận này cho chị. Bộ cô ta làm gì khiến chị khó chịu hả? “ - Chỉ Diệp Nhược thắc mắc hỏi, vả lại cô thấy cô gái lao công đó dọn dẹp rất sạch sẽ cũng rất lễ phép đâu làm gì khiến người ta khó chịu đâu nhỉ.

Tố Giai Tuệ phất tay bảo: “ Không có gì, em ra ngoài đi khi nào chị kêu rồi hẳn vào. “

Diệp Chỉ Nhược đáp: “ Vâng “ - đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn mỗi Tố Giai Tuệ, cô ta suýt nữa quên mất sự tồn tại của Ý Noãn cũng không ngờ sẽ gặp lại Ý Noãn: “ Cô ta ra tù khi nào? “



Vừa thấy Ý Noãn, Tố Giai Tuệ đã mất bình tĩnh trong lòng không ngừng tự trấn an mình, nhớ lại vẻ mặt bình thản của Ý Noãn, cô ta hừ nhẹ một tiếng nghĩ: “ Bây giờ không thể so với trước, cô ta bây giờ là người làm thuê cho mình, địa vị của mình cao hơn cô ta. Phải, cô ta không còn là đại tiểu thư nhà họ Ý nữa, cô ta là lao công, là việc làm thấp hèn và bẩn thỉu. “

Ý Noãn và Bác Linh đang ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mỳ gói ăn, sau khi hai người ra thanh toán. Người thu ngân đó đã nhận ra Bác Linh nói: “ Cô là cô gái hôm trước làm mất ví tiền ở cửa hàng chúng tôi đúng chứ, hôm đó còn có cả một người đàn ông bị cô vu oan là lấy nhầm. Cô còn nhớ không? “

Bác Linh nhìn người thu ngân trước mắt nghĩ, nhớ đương nhiên là cô nhớ rồi: “ Vậy ví tiền này, anh nhặt được ở đâu.”

“ À hình như là cô để trên quầy hàng, lúc nhân viên ở cừa hàng tôi đang kiểm hàng thì thấy được, có xem lại camera thì đúng là của cô. Thật may là hôm nay cô quay lại đây, chúng tôi xin gửi lại. “

“ Cảm ơn anh. “

Nhìn mỳ gói nghi ngút khói trước mắt, Bác Linh nói: “ chị Ý Noãn, chị nói xem em đá hắn ta như vậy đã đủ lột da em ra bây giờ em còn vu khống hắn ta thì hắn ta có lấy xương em ra không?”

Mặt mày Bác Linh tái mét, cô cực kì sợ hãi Dương Anh Kiệt, nhất là thân phận của anh lại khiến cô không khỏi suy nghĩ, cô thực sự hối hận vì hôm đó đã làm như vậy.

“ Tiểu Linh không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, đừng sợ. “

“ Chị còn nhớ hắn ta nói gì với em không, hắn ta nói nghĩ ra rồi sẽ tìm em tính sổ. “

“ Thế bây giờ em đi xin lỗi hắn ta trước đã, coi như là xoa dịu tình hình trước mắt được chứ? “

Nói thì dễ nhưng chỉ cần nghĩ thấy mặt của Dương Anh Kiệt, Bác Linh đã rùng mình rồi, cô nhìn Ý Noãn ủ rũ nói: “ Để em thử. “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.