Đẩy cửa bước vào, Ý Noãn đã dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt của người này.
Là Lục Thế Nam, mới vừa rồi Ý Noãn đã được thấy anh ở khoảng cách rất gần nhưng bây giờ lại còn gần hơn. Dẹp bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Ý Noãn nhìn thấy vết rượu vang dính trên áo Lục Thế Nam liền hiểu tại sao anh lại ở đây: “ Tôi được nhờ đến đưa đồ cho ngài.”
Lục Thế Nam vẫn giữ nét mặt cũ, liếc nhìn một cái: “ Để ở trên giường. “
Ý Noãn nghe lời đặt bộ vest xuống giường rồi nói tiếp: “ Ngài cần gì nữa không, nếu không tôi xin phép ra ngoài. “
Từ lúc vào phòng đến giờ Ý Noãn vẫn giữ tư thế cúi đầu, đó là phép lịch sự mà quản lý đã dặn ngày hôm qua. Ở khoảng cách như vậy nếu Lục Thết Nam muốn chỉ cần nhìn một cái là sẽ thấy mặt cô, nhưng xem ra anh không rảnh làm vậy. Chỉ thấy anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “ Ra ngoài đi. “
Bước ra khỏi phòng Ý Noãn thở một tiếng có lẽ Lục Thế Nam thật sự không nhớ ra mình.
Sau khi biết công ty EMAIE là của Tố Giai Tuệ, Ý Noãn đã từng đắn đo đến việc sẽ gặp lại Lục Thế Nam khi trong quá trình làm việc nhưng rồi cô lại nghĩ: “ gặp lại anh không đáng sợ bằng việc không có tiền “, vả lại Ý Noãn chưa nghĩ đến việc cô bất ngờ bị người ở bộ phận khác nhờ vả, vì ban đầu nếu cô vẫn tiếp tục ở bộ phận phục vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572885/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.