3 năm sau.
“ Ra đi, sau này chú ý sống cho tốt. “ - Giám ngục mở cửa dặn dò vài câu.
Ý Noãn gật đầu rời đi. Trên người là chiếc váy ba năm trước mặc khi đến đây, chiếc váy đã cũ màu sắc cũng đã phai hiện tại mặc trên người Ý Noãn lại rộng hơn so với ba năm trước. Từ các đường nét trên khuôn mặt cũng đã khác hơn rất nhiều, không còn sự ngây thơ hồn nhiên của tuổi mới lớn thay vào đó là sự dày dặn nghiêm túc mang phần cô độc.
Dọc theo con đường, Ý Noãn nhìn xung quanh mọi thứ dường như đã thay đổi. Đi đến bờ sông ngồi, Ý Noãn suy nghĩ xem bản thân tiếp theo sẽ tìm nơi nào ngủ tạm, ngày mai sẽ bắt đầu kiếm việc làm.
Ba năm trong tù, cô đã từng mong ngóng chờ đợi có người đến thăm mình nhưng kết quả lại chẳng có ai. Những ngày đầu trong đó vẫn cố ôm hy vọng để rồi nhận lại càng nhiều đau thương. Ý Noãn biết Lục Thế Nam đã động tay vào nếu không cô cũng sẽ không bị những người xung quanh ghét bỏ đánh đập, cũng không bị cai ngục bỏ đói, luôn làm công việc nặng hơn mọi người. Nếu không phải năm thứ hai ở trong đó Ý Noãn từng bị xác hại, hậu quả là trên lưng có một vết sẹo lớn từ đó Ý Noãn lại càng hiểu rõ nếu bản thân không trở nên mạnh mẽ sẽ không ai bảo vệ được mình thì cô cũng sẽ không phải một mình đấu lại tất cả.
Một mình học cách đánh trả khi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572879/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.