Vào rạng sáng ngày Kỷ Ương Nam rời đi, nhiệt độ trái ngược với thường lệ, thấp hơn nhiều so với trước đó, mặt trời còn chưa ló dạng, tiếng côn trùng đã vang rền bên tai, anh thức trắng cả đêm, hiếm hoi nhớ lại một vài chuyện vặt vãnh thời thơ ấu.
Từ khi anh có ký ức, Tô Diệp đã ở trong căn nhà này, cô lo liệu mọi việc nhà, chưa bao giờ kêu mệt, giống như Phùng Vận Tuyết chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi cãi nhau với Kỷ Đình Vọng vậy, cho đến khi Kỷ Đình Vọng rời đi, căn nhà này mới khôi phục chút sinh khí.
Bệnh của anh có một thời gian đã đỡ hơn, nhưng không biết sao lại bắt đầu tái phát, sau khi anh nhập viện, Phùng Vận Tuyết liền đi khắp nơi tìm người về xung hỉ cho anh, anh nghe thấy tên Du Du từ miệng Phùng Vận Tuyết, sau đó lại đổi thành Bạch Du.
"Lần này là một cậu bé, nhỏ hơn con, đợi con khỏe hơn mẹ sẽ đưa con về xem mặt nó."
Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, cửa sổ phòng bệnh anh cũng ít khi mở, cành cây bên ngoài phủ đầy tuyết dày, lúc không có việc gì làm anh thường thích ngắm tuyết rơi và tan chảy, lời nói của Phùng Vận Tuyết không khuấy động được chút gợn sóng nào trong lòng anh, anh mặc quần áo dày cộm nằm sấp trên giường, mặt cũng không ngẩng lên, vùi trong gối nói giọng ọp ẹp: "Sao lại tìm thêm một người nữa rồi?"
Phùng Vận Tuyết nhẹ nhàng chọc vào eo lưng anh, chậc lưỡi nói: "Con biết cái gì, Bạch Du hợp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-cap-thap-vi-bac-880/4848299/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.