Chương trước
Chương sau
Đây là cảnh tượng Long Đằng Thiên muốn nhìn thấy nhất, cho nên ngày nào ông ta cũng tươi cười.
Tâm tình tốt, ăn ngon, ngủ kỹ, đương nhiên thân thể tốt rồi.
Bây giờ khí sắc ông tốt hơn hẳn, mặt mày hồng hào, thoạt nhìn không còn gầy trơ xương như trước nữa.
Hoắc Vân Hy vẫn chưa tỉnh lại, luôn nằm trong phòng đặc biệt, Lý Tuyết Hà ở cạnh coi chừng một tấc cũng không rời.
Tòa án ngày hôm qua đã công khai thẩm tra xử lí vụ án Hoắc Nghiệp Hoằng buôn lậu thuốc phiện, trốn thuế, bắt cóc giam cầm người khác phi pháp.
Trên toà án, Hoắc Nghiệp Hoằng đều nhận hết tội.
Cân nhắc hình phạt, tòa án theo luật tuyên án tử hình.
Hoắc Nghiệp Hoằng bị giam một tháng thân thể đã không còn như xưa, sắc mặt tiều tụy, cả người gầy đi một vòng, hai mắt vô thần.
Sau khi ông nhận hình phạt bị áp tải đến ngục giam, đột nhiên huyết áp tăng cao, té xỉu trên mặt đất.
Cảnh sát lập tức đưa ông đến bệnh viện, trải qua một ngày một đêm cấp cứu, đến ngày hôm sau ông mới tỉnh lại.
Dù ông đã bị phán tử hình, nhưng trước khi ông thi hành án tử hình, sinh mạng của ông vẫn được pháp luật bảo hộ.
Nhưng dù ông đã tỉnh lại, nhưng trái tim suy kiệt, công năng thận suy giảm, mạch đập động mạch cảnh và động mạch cổ biến mất...
Ông đã hấp hối, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Sau khi bị giam một tháng, không ai đến thăm ông, hôm nào ông cũng ngồi trong ngục giam ngóng trông, ngóng trông cháu trai mình tới thăm.
Nhưng Long Tư Hạo không đi, Hoắc Vân Hy không đi, Lê Hiểu Mạn cũng không đi, Lý Tuyết Hà lại càng không thể nào đi.
Ông hoàn toàn cảm nhận được tư vị người ta xa lánh.
Ông tính kế cả đời, đến cuối cùng lại mất đi tất cả, hai bàn tay trắng.
Trong ngục giam, không đợi được người thân tới thăm, ông bắt đầu tỉnh lại, ông đã làm sai rồi sao?
Ông không ngừng lão lệ tung hoành, hối hận việc trước kia mình làm.
Trước khi chết, ông yêu cầu gặp Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, cả Hoắc Vân Hy lần cuối, cảnh sát thấy ông gần như hấp hối muốn gặp người thân lần cuối, xuất phát từ nhân tính liền đồng ý.
Sau đó cảnh sát liên hệ với Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn.
Hai người nghe thấy Hoắc Nghiệp Hoằng yêu cầu gặp mặt họ lần cuối cùng, hai người trầm tư một lát sau đó quyết định tới bệnh viện gặp ông.
Mà Hoắc Vân Hy vì còn chưa tỉnh lại, không thể đến gặp Hoắc Nghiệp Hoằng lần cuối cùng, cảnh sát sợ kích thích ông, tạm thời không nói với ông chuyện này.
Trong phòng bệnh đặc biệt, Hoắc Nghiệp Hoằng gầy yếu đi nhiều đeo bình dưỡng khí, ở bên cạnh ông là điện tâm đồ.
Lúc Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn mặc quần áo vô khuẩn đi vào liền nghe thấy tiếng điện tâm đồ kêu.
“Hai đứa... Đến đây.” Hoắc Nghiệp Hoằng dường như luôn lắng tai nghe, bọn họ vừa vào, ông đã biết.
Hai người dừng lại một chút, sau đó đồng thời tới trước giường ông.
Nhìn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đeo bình dưỡng khí, gầy yếu vô cùng, Lê Hiểu Mạn nhíu mày.
Hoắc Nghiệp Hoằng suy yếu mở mắt, lại như không còn sức lực mở mắt ra, chỉ mở hờ một nửa.
Ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng của ông chứa đầy nước mắt, thanh âm già nua thỉnh thoảng vô lực: “Tư... Tư Hạo, Mạn Mạn, ông nội... cuối cùng đợi được... hai đứa, Vân Hy nó... sao nó... không đến? Có phải... nó…”
“Nó chưa chết.” Lời này là Long Tư Hạo nói, ánh mắt anh đạm mạc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, ngoài mặt thoạt nhìn có vẻ không vì Hoắc Nghiệp Hoằng hấp hối mà có biểu cảm gì, nhưng trong lòng anh không hẳn vậy.
Dù sao cũng là ông nội ruột, không thể nào lúc nhìn thấy ông sắp chết vẫn còn thờ ơ.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Long Tư Hạo nói vậy, đôi mắt già nua lại ươn ướt: “Được... May quá, ông nội... yên tâm rồi, Tư Hạo, ông nội... Không phải một người ông tốt, xin lỗi... ba mẹ con, cũng... xin lỗi Mạn Mạn... Vân Hy...”
Lê Hiểu Mạn nhìn ông, cảm xúc phức tạp, không biết nên nói gì, dù sao ông cũng là hung thủ sát hại mẹ nuôi cô.
Cô không lên tiếng, chỉ nhìn ông.
Ánh mắt suy yếu của Hoắc Nghiệp Hoằng chuyển tới trên mặt cô, chậm rãi vươn tay: “Mạn Mạn... Mạn... Mạn Mạn...”
Lê Hiểu Mạn không cầm tay ông, chỉ đi lên trước.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn không vươn tay ra, đôi mắt đẫm lệ của ông chợt xẹt qua chút mất mác, nhíu mày, chậm rãi buông tay xuống: “Mạn Mạn, tha... tha thứ cho ông nội...”
Lê Hiểu Mạn không nói với ông, cô thật sự không thể tha thứ cho ông, nhưng nghĩ ngợi đăm chiêu một lúc mới nhìn ông hỏi: “Ngài có thể nói cho tôi biết, lúc trước vì sao nhất định phải gả tôi cho Hoắc Vân Hy không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng lần này không giấu diếm nữa, đứt quãng nói ra lý do lúc trước ông để Lê Hiểu Mạn gả cho Hoắc Vân Hy.
Cả đời ông luôn bàn mưu tính kể, khiến Lê Hiểu Mạn gả cho Hoắc Vân Hy đã nằm trong kế hoạch đó từ lâu.
Năm đó, khi ông tra ra sau lưng Long Quân Triệt có một tổ chức rất lớn, ông liền một mực nghĩ cách có thể kiềm chế Long Quân Triệt.
Sau đó, khi ông biết Trầm Thi Vi mang thai, ông liền nghĩ ra một cách có thể khống chế Long Quân Triệt, đó chính là khống chế người phụ nữ của ông ta.
Lê Tố Phương lúc ấy đang ở Trầm gia, vì thế muốn Lê Tố Phương thay ông hoàn thành chuyện này.
Ông cố ý đi điều tra Lê Tố Phương, biết em trai bà là Lê Chấn Hoa vừa lúc thiếu tiền mua cổ phần.
Ông chính là lợi dụng điều này ép Lê Tố Phương đồng ý đến Trầm gia trộm ôm Lê Hiểu Mạn đi.
Đây cũng là lý do vì sao ông thường xuyên cho người đưa tiền đến nhà Lê Tố Phương.
Thứ nhất là cứu tế bọn họ, thứ hai là từ lúc Lê Hiểu Mạn còn nhỏ mau chóng có quan hệ tốt với cô, để cô coi Hoắc Nghiệp Hoằng ông như ông nội ruột mà đối đãi.
Sở dĩ ông biết Trầm Thi Vi mang thai con của Long Quân Triệt là vì ông luôn âm thầm điều tra hành tung của Long Quân Triệt.
Đợi khi biết Long Quân Triệt trở lại thành phố K, ông liền vẫn phái người giám thị. Long Quân Triệt có một đoạn thời gian suy sút, cả ngày say rượu, một ngày ông ta làm gì, gặp ai, ở chung với người nào ông đều biết cả.
Mà từ lúc Lê Hiểu Mạn còn rất nhỏ, ông đã muốn cho Lê Hiểu Mạn tiến vào Hoắc gia.
Bởi vì cô vào Hoắc gia dễ dàng sẽ bị ông khống chế, quan trọng nhất là ông muốn khiến Lê Hiểu Mạn về sau đứng ở bên này giúp mình.
Hơn nữa ông còn có thể dùng Lê Hiểu Mạn để uy hiếp Long Quân Triệt.
Kế hoạch của ông vốn tiến hành rất thuận lợi, tất cả mọi chuyện đều diễn ra như mong muốn của ông.
Lê Hiểu Mạn luôn tôn trọng hiếu thuận với người ông nội này, cũng bước vào Hoắc gia gả cho cháu trai Hoắc Vân Hy của ông.
Nhưng vì Hoắc Vân Hy tổn thương và không quý trọng, khiến Lê Hiểu Mạn ly hôn với anh ta.
Hơn nữa Long Tư Hạo về nước hoàn toàn phá hỏng kế hoạch ban đầu của ông.
Ông phản đối bọn họ cùng một chỗ, lý do thứ nhất chính là không muốn bọn họ huynh đệ tương tàn.
Ông cả đời thẹn với Hoắc Thần Phong, đây là điều duy nhất ông có thể làm cho người đó.
Một nguyên nhân khác chính là Long Tư Hạo tuy là cháu trai ông, nhưng không chịu sự khống chế của ông, Lê Hiểu Mạn ở cùng với anh, vậy ông cũng sẽ không khống chế được cô, ông cũng mất đi cơ hội có thể khống chế uy hiếp Long Quân Triệt.
Chuyện năm đó Long Quân Triệt phát ngôn bừa bãi muốn về báo thù vẫn là chuyện ông cực kỳ kiêng kị lo sợ trong lòng.
Cho nên mới khiến Lê Hiểu Mạn gả cho Hoắc Vân Hy, hơn nữa không đồng ý bọn họ ly hôn.
Sau khi nghe xong Lê Hiểu Mạn hoàn toàn không còn lời nào để nói với Hoắc Nghiệp Hoằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.