Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai mắt anh ta thâm tình lại rung động nhìn cô chằm chằm: “Mạn Mạn, anh muốn nói chuyện với em vài câu không biết có thể cho anh 5ph đồng hồ hay không?”
Lạc Thụy nghe thấy nhướn mày nhìn Hoắc Vân Hy, thay Lê Hiểu Mạn quyết định: “Có thể, đương nhiên là có thể, vậy tôi ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.”
Dứt lời Lạc Thụy xoay người rời khỏi văn phòng, còn tiện tay đóng cửa văn phòng lại.
Ra ngoài, anh ta nhắn tin cho Lăng Hàn Dạ, nói cho anh ta biết Hoắc Vân Hy đã đồng ý chuyển hết toàn bộ cổ phần trong tay cho tổng giám đốc nhà anh ta.
Trong văn phòng, Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Vân Hy, thái độ vô cùng khách khí: “Hoắc tổng muốn nói cái gì?”
Hoắc Vân Hy nhíu mày, khuôn mặt dịu dàng nhihnf cô: “Mạn Mạn, không cần khách khí với anh như thế, nếu có thể anh hy vọng em có thể gọi tên anh. Có một số lơi anh giữ ở trong lòng rất lâu, rấy muốn nói cùng em nhưng vẫn không có cơ hội...”
Nói đến đây anh ta dừng lại, đôi mắt nhìn cô đầy áy náy.
“Mạn Mạn, là anh phụ lòng em, làm em thương tâm, hiện tại anh trịnh trọng xin lỗi em, thật xin lỗi.”
Nói xong anh ta cúi người 90 độ, trịnh trọng nói xin lỗi cô.
Anh ta từng vô số lần nói xin lỗi nhưng không bằng cái xin lỗi trịnh trọng và chân thành này.
Lúc Lê Hiểu Mạn nhìn thấy anh ta cúi người thì chấn động, cô theo bản năng lùi ra sau, nhìn anh ta đang cúi người: “’Anh... đã là chuyện đã qua rồi, anh không cần xin lỗi tôi.”
Hoắc Vân Hy ngước mắt nhìn cô, nước mắt hối hận dâng đầy trong mắt: ‘Mạn Mạn, nếu hôm nay anh không trịnh trọng xin lỗi em thì cả đời này anh sẽ không tha thứ cho bản thân. Thật xin lỗi, là anh không hiểu em, không đủ tin tưởng em, không đủ quan tâm em, không đủ chăm sóc em, luôn hiểu lầm em nên mới làm em thất vọng tột độ vơi sanh. Anh phạm vào sai lầm không nên phạm, là anh phản bội em, phản bội hôn nhân của chúng ta, làm em chịu nhiều ủy khuất, anh thật đáng chết.”
Thấy anh ta áy náy và tự trách như thế, giọng điệu Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng hơn: “Anh không cần chú ý chuyện quá khứ, đều đã qua rồi, tôi đã sớm không trách anh, không hận không oán anh.”
Hoắc Vân Hy rưng rưng nhìn cô đầy cảm kích: “Mạn Mạn, cảm ơn em, em không hận anh còn nguyện ý nghe lời anh nói.”
Thấy anh ta đột nhiên như vậy, Lê Hiểu Mạn có chút không thích ứng được, sau đó cô hỏi: “Anh thật sự không hận Tư Hạo, không đối chọi với Tư Hạo nữa sao?”
“Mạn Mạn, yên tâm đi, anh sẽ không đối chọi với anh cả nữa, trước kia là anh quá cực đoan, anh không nên trách anh cả đoạt mất em, là vì anh tự tay đẩy em ra, so với anh cả thì anh quá kém, anh ấy là người yêu em nhất trên đời này, cũng là người duy nhất trên đời này có thể làm em hạnh phúc, chỉ có anh ấy mới có tư cách có được em, được tình yêu của em.”
Hoắc Vân Hy nói rất chân thành, đôi mắt ướt át gắt gao nhìn Lê Hiểu Mạn.
Anh ta thật sự sẽ không đối chọi với Long Tư Hạo nữa.
Lê Hiểu Mạn nghe anh ta nói lời này, tháy anh ta nghiêm túc như thế lại cực kì chân thành nên trong lòng cũng yên tâm
Hoắc Vân Hy có thể buông, có thể nghĩ thông suốt co thể không hận thù và đối chọi với Tư Hạo, cô liền an tâm rồi.
Cô nhìn anh ta nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Hoắc Vân Hy nhìn nụ cười nhẹ trên mặt cô không nhịn được nhớ tới một số chuyện khi bọn họ còn nhỏ
Cô cười, nụ cười đó làm anh ta nhớ mong.
Dịu dàng, ấm áp và xinh đẹp như thế.
Đôi mắt anh ta rưng rưng tràn đầy ý cười, vừa vui sướng lại kích động.
Chỉ cần có thể nhìn cô cười với anh ta là chuyện cả đời này anh ta không cầu gì hơn.
Những ngày tháng sau này anh ta sẽ bảo vệ cô từ xa, đến khi anh ta chết đi.
“Mạn Mạn.” Anh ta rơi nước mwats, âm thanh vì quá kích động mà có chút nghẹn ngào: “có thể để anh ôm em một lần được không, một lần cuối cùng.”
Thấy anh ta khóc, Lê Hiểu Mạn cũng đỏ mắt nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
Nghe cô nói thế, Hoắc Vân Hy vui sướng nhìn cô, tiến lên vòng tay ôm lấy cô.
Anh ta vô cùng cảm kích ôm lấy cô, đôi mắt rưng rưng chưa từng ngừng, ánh mắt đầy áy náy, âm thanh nghẹn ngào: “Mạn Mạn, cảm ơn, cảm ơn em.”
Đàn ông có thể khóc nhưng không dễ dàng rơi là bởi vì chưa tới mức tình thâm.
Ôm cô không tới 1ph thì anh ta buông cô ra, duy trì khoảng cách với cô: Mạn Mạn, trong thời gian ngắn anh không thể xem em là chị dâu của mình nhưng anh sẽ tôn trọng em như chị dâu của mình.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Vân Hy rưng rưng nước mắt liền mỉm cười: “Ngàn vạn lần đừng tôn trọng em là chị dâu, em sẽ cảm thấy lạ không được tự nhiên.”
Lúc này, Lạc thụy đẩy cửa văn phòng đi đến, cười hỏi: “phu nhân, Hoắc tổng, các ngươi nói xong chưa? Thời gian hơi gấp, tôi không thể không thúc giục hai người.”
Dứt lời, anh ta lại nhìn Hoắc Vân Hy, thấy hốc mắt anh ta hồng hồng, rưng rưng nước mắt, anh ta an ủi nói: “Hoắc tổng, đàn bà ở trên đời này nhiều lắm, không có phu nhân, ven đường còn có rất nhiều hoa tươi, chỉ cần anh muốn hái một bong còn không phải đủ một cái sọt sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.