Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chú Thành luôn đi theo sau Lăng Hàn Dạ: “Lăng đại thiếu, Thiếu gia nghỉ ngơi, cậu khoan hãy kêu.”
Lăng Hàn Dạ coi như không nghe lời chú Thành, tiếp tục kêu: “Tên họ Long kia, anh không cần vợ con nữa sao? Anh còn là anh em của tôi hay không? Có người làm anh em như vậy sao? Chúng ta đều lo lắng cho anh, anh đã trở lại cuộc sống tiêu dao… Anh…”
Lúc đi tới lầu ba, anh ta thấy Long Tư Hạo đang đứng trước cửa phòng ngủ, đôi mắt hẹp dài nhìn anh ta chằm chằm: “Sao anh tới đây? Vợ con gì?”
Nghe anh nói, Lăng Hàn Dạ kinh ngạc, híp mắt nhìn anh: “Anh biết tôi?”
Long Tư Hạo thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh ta, liếc anh ta: “Nói nhảm.”
Sau đó anh nghi hoặc nhìn anh ta: “Tại sao hỏi vậy?”
Anh vừa hỏi, Lăng Hàn Dạ lại sửng sốt, anh ta nhìn chằm chằm anh hồi lâu, mới đến gần anh, đưa tay sờ trán anh: “Long thiếu, anh không có bệnh chứ?”
Long Tư Hạo trầm mặt, kéo tay anh ta xuống, ánh mắt nhàn nhạt quét qua: “Anh mới có bệnh, đến tìm tôi làm gì?”
Lăng Hàn Dạ nheo mắt: “Nghe vợ anh nói, anh không nhớ cô ấy, tôi tới xác nhận, Long thiếu, đừng nói với tôi anh thật sự mất trí nhớ.”
Long Tư Hạo không hiểu nhìn anh ta: “Ai là vợ tôi, tôi có vợ hồi nào?”
Lăng Hàn Dạ lại kinh ngạc, ánh mắt không dám tin nhìn anh: “Long thiếu, chẳng lẽ anh thật sự mất trí nhớ? Anh không nhớ bảo bối Hiểu Hiểu của anh?”
Long Tư Hạo càng nghe càng không rõ: “Bảo bối Hiểu Hiểu là ai?”
Thấy dáng vẻ anh hoàn toàn không rõ tình hình, Lăng Hàn Dạ rất muốn đánh ót anh một cái.
“Bảo bối Hiểu Hiểu của anh chính là Lê Hiểu Mạn, anh không nhớ thật sao?”
Vừa nghe anh ta nhắc tới Lê Hiểu Mạn, ánh mắt Long Tư Hạo chợt lóe, trở nên sắc bén băng lạnh: “Tôi dĩ nhiên nhớ cô ta, cô ta là con gái của Long Quân Triệt.”
Lăng Hàn Dạ thấy anh ta vừa nhắc tới Lê Hiểu Mạn, anh liền đổi sắc mặt, anh ta cũng phát hiện không đúng, lo lắng hỏi: “Long thiếu, đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi vừa nhắc tới bảo bối Hiểu Hiểu, anh giống như rất hận cô ấy?”
Long Tư Hạo nheo mắt: “Cô ta là con gái kẻ thù tôi, chẳng lẽ tôi còn phải yêu cô ta?”
Lăng Hàn Dạ kinh ngạc: “Anh xem bảo bối Hiểu Hiểu anh thích nhất là con gái kẻ thù? Cô ấy đúng là con gái của Long Quân Triệt, nhung trước kia, anh cũng không vì thế mà thay đổi tình cảm với cô ấy, Long thiếu, hôm ấy rốt cuộc có chuyện gì? Sao anh đột nhiên trở nên khác thường vậy? Còn nữa, Tô Dịch đi đâu?”
Long Tư Hạo nheo mắt nhìn anh ta: “Anh ta và Lạc Thụy đi Marseille đối phó Knox rồi, anh không biết chuyện này?”
“Anh ta và Lạc Thụy đi Marseille đối phó Knox?” Lăng Hàn Dạ vì lời Long Tư Hạo mà kinh sợ lần nữa.
Hai mắt anh ta đầy lo lắng nhìn anh, phát hiện cái gì: “Long thiếu, dường như trí nhớ anh có chút vấn đề.”
Long Tư Hạo nheo mắt: “Anh cố ý chạy tới đây để nói với tôi mấy lời khó hiểu này? Tôi thấy trí nhớ có vấn đề là anh.”
Lăng Hàn Dạ thấy anh không tin, nói lần nữa: “Long thiếu, xin anh tin tôi, trí nhớ anh thật sự có vấn đề, Lê Hiểu Mạn đúng là con gái của Long Quân Triệt, nhưng cô ấy cũng là vợ anh, hai người đã lĩnh chứng, hai người còn có con, một trai một gái, con gái anh tên Long An Nghiên, con trai tên Long Dập.”
Lăng Hàn Dạ to gan hoài nghi, anh ta cảm thấy trí nhớ của Long Tư Hạo dường như bị người khác tạo lập lại hoặc sửa đổi, nên anh ta mới nói rõ ràng chuyện Lê Hiểu Mạn, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập.
Nhưng mà thật sự có thể sửa đổi trí nhớ người sao? Khoa học kỹ thuật hiện tại, có lẽ có người có thể làm thế.
Long Tư Hạo hoàn toàn không có ấn tượng với lời Lăng Hàn Dạ nói, anh nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo: “Lê Hiểu Mạn là vợ tôi? Sao có thể? Tôi không thể nào cưới con gái kẻ thù.”
Dứt lời, anh đột nhiên nghĩ đến Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập, chân mày nhíu lại.
Nghĩ đến dáng vẻ ủy khuất thương tâm của Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập, anh lại đau lòng.
Lăng Hàn Dạ thấy anh vẫn không tin, sắc mặt ngưng trọng: “Long thiếu, nếu anh không tin có thể dẫn Nghiên Nghiên và Allen đi theo anh làm giám định DNA, quan trọng nhất là dẫn bảo bối Hiểu Hiểu của anh theo, anh không tin tôi, thì dùng khoa học chứng minh quan hệ các người.”
Long Tư Hạo thấy anh ta nói như đinh đóng sắt, không giống như nói dối, chân mày liền nhíu chặt lại.
Anh thử nghĩ chuyện liên quan tới Lê Hiểu Mạn, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập lần nữa, nhưng vẫn không thể nhớ nổi, hơn nữa chỉ cần anh nghĩ sâu, đầu anh liền đau kịch liệt.
Anh không hiểu tại sao lại như vậy.
Anh xoa mi tâm: “Tôi không thoải mái lắm, anh tự nhiên.”
Dứt lời, anh xoay người vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Lăng Hàn Dạ đứng trước cửa một hồi, mới xoay người, vẻ mặt ngưng trọng rời đi.
Lúc anh ta xuống lầu, liền gọi cho Lạc Thụy, nói chuyện này với anh ta.
Long Tư Hạo vào phòng ngủ, ngồi xuống sofa, tay anh một mực xoa mi tâm.
Nghỉ ngơi một hồi, anh mới bớt nhức đầu.
Anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đưa tay kéo rèm cửa sổ, ánh mắt thâm thúy nhìn dưới lầu, không biết đang nghĩ gì.
Lăng Hàn Dạ trở lại biệt thự, đi lên phòng Lê Hiểu Mạn ở.
Thấy Tiểu Nghiên Nghiên và TIểu Long Dập cũng ở đây, anh ta bảo bọn nhỏ đi ra ngoài trước.
Sau đó anh mới nhìn Lê Hiểu Mạn nói đúng sự thật: “Tôi đi gặp Long thiếu rồi, anh ấy quả thực giống như mất trí nhớ, nhưng tôi cảm thấy anh ấy không chỉ đơn giản là mất trí nhớ, tôi cảm thấy trí nhớ anh ấy có chút vấn đề, bây giờ anh ấy không nhớ Nghiên Nghiên và Allen, hơn nữa, bây giờ cô ở trong mắt trong lòng anh ấy, chẳng qua là con gái Long Quân Triệt, chắc anh ấy nhớ Long Quân Triệt từng bắt cóc anh ấy, nên hận Long Quân Triệt, đồng thời hận cô.”
Lê Hiểu Mạn cũng cảm thấy trí nhớ của Long Tư Hạo có chút vấn đề, nghe Lăng Hàn Dạ nói thế, trong lòng cô càng chắc chắn.
Cô không khóc nữa, vì đó là biểu hiện mềm yếu, lúc này, cô phải kiên cường.
Cô nhất định phải nghĩ cách để Tư Hạo của cô khôi phục trí nhớ, cho dù Tư Hạo của cô không thể khôi phục trí nhớ, cho dù Tư Hạo của cô hận cô, xem cô là con gái kẻ thù anh, cô cũng phải cố gắng làm anh yêu cô lần nữa.
Lăng Hàn Dạ thấy cô không lên tiếng, liền hỏi: “Tiếp theo cô định làm gì?”
Mắt Lê Hiểu Mạn lóe lên kiên định: “Tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, nếu không thể làm anh ấy khôi phục trí nhớ, tôi sẽ làm anh ấy yêu tôi lần nữa.”
Lăng Hàn Dạ thấy cô không còn mềm yếu, tán thưởng: “Không hổ là bảo bối Hiểu Hiểu của Long thiếu, cô quả nhiên rất khác biệt, cô rất kiên cường, tôi tin cô nhất định có thể đánh động Long thiếu lần nữa.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta mỉm cười: “Vậy Nghiên Nghiên và Allen tạm thời nhờ anh chăm sóc.”
Lăng Hàn Dạ gật đầu: “Tôi sẽ chăm sóc tốt bọn nhỏ.”

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lê Hiểu Mạn đã thức dậy, sau đó tự lái xe đến biệt thự Thủy lộ.
_Huyên Huyên có lời_
Các bảo bối, Long thiếu theo đuổi Hiểu Hiểu lâu như vậy, hy sinh nhiều như vậy, bây giờ coi như cho Hiểu Hiểu một cơ hội, để cô ấy theo đuổi Long thiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.