Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn đang rất muốn rời khỏi nơi này, vì vậy cô liền quên mất cái vấn đề này, ở chỗ này làm sao có thể có sóng điện thoại được.
Xem ra là không có cách nào phát ra tín hiệu cầu cứu rồi.
Dùng khói làm tín hiệu không được, lợi dụng đống lửa không được, lợi dụng ánh sáng cũng không được, mây mù trên đỉnh đầu bao phủ toàn bộ Mont Saint-Michel, giống như là ngăn cách Mont Saint-Michel với thế giới bên ngoài vậy, căn bản là không thể phát tín hiệu cầu cứu đi được.
Phương pháp duy nhất có thể rời khỏi nơi này, chính là bước từng bước một đi ra ngoài, hơn nữa còn phải tiêu hao rất nhiều sức lực và có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Lê Hiểu Mạn thấy đã nghỉ ngơi một lúc rồi rồi, sương mù dày đặc chẳng những không tản đi, mà ngược lại còn càng ngày càng dày thêm, trong lòng cô không khỏi lo lắng, mong rằng đừng phát sinh chuyện gì nguy hiểm.
Ngày hôm qua là giông bão, hôm nay lại là cái gì.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng chấn động, giống như là có vật khổng lồ gì đó đang tiến về phía bọn họ.
Âu Dương Thần đang dựa vào ở trên thân cây phát giác ra động tĩnh, anh ta lập tức đứng thẳng người dậy, trên mặt duy trì cảnh giác.
Tiếng chấn động càng ngày càng lớn, vật khổng lồ phát ra tiếng động này cách bọn họ càng ngày càng gần, bởi vì sương mù quá dày, ngoài chu vi hai mét thì không nhìn rõ thứ gì cả, vì vậy Âu Dương Thần và Lê Hiểu Mạn tạm thời không biết vật thể gì đang tiến về phía bọn họ.
Tiếng chấn động này rất giống tiếng bước chân do vật khổng lồ gì đó phát ra, từ tiếng bước chân phán đoán, ít nhất có bốn vật khổng lồ đang hướng về phía bọn họ.
Âu Dương Thần nắm chặt chủy thủ trong tay, rồi kéo Lê Hiểu Mạn ra sau lưng mình.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng lớn, Lê Hiểu Mạn và Âu Dương Thần đều thấy rõ vật thể đang di chuyển về phía bọn họ là cái gì.
Là bốn dã thú có kích thước khổng lồ.
Không, hẳn nên gọi bọn chúng là quái thú, là dã thú biến dị có vóc dáng to lớn mà loài người chưa từng phát hiện ra.
Bốn con dã thú đều có kích thước như con tinh tinh khổng lồ vậy, thân cao khoảng hai đến ba mét, toàn thân đầy lông lá màu đen, hơn nữa lông còn rất dài, bọn chúng đứng như người vậy, bàn chân vô cùng to lớn, một bàn chân có ba ngón chân, mỗi ngón chân đều dài giống như móng chân người vậy, các ngón chân đều có hình dáng cong, móc chặc mót lấy mặt đất.
Bàn tay của chúng nó cũng to lớn giống bàn chân vậy, điều khác biệt chính là, những chiếc móng tay dài và nhọn vô cùng sắc bén, những chiếc móng tay này uốn cong về phía lòng bàn tay giống như những chiếc móc câu bạc vậy.
Sau lưng bọn chúng là cái đuôi rất to, đầu rất lớn, đôi mắt to, con ngươi đen thui, không có tròng mắt trắng, hai lỗ tai lớn xù lông ở trên đỉnh đầu, nhưng lại rất nhỏ, trong miệng mọc đầy nanh sói nhọn hoắt sắc bén, có bốn chiếc tương đối dài, hai cái ở hàm trên hai cái ở hàm dưới, hơn nữa bốn chiếc răng nanh giống nanh sói hơi cong cong.
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy này dã thú dáng vóc to lớn có thể đứng lên, thân thể giống như tinh tinh, đầu không biết giống như cái gì, sắc mặt của cô dần trở nên trắng bệch, nếu bảo trong lòng không sợ hãi chút nào thì chắc chắc là không phải.
Dã thú kinh khủng như vậy, chỉ một con đã rất khó giải quyết rồi, vậy mà bây giờ còn đột ngột xuất hiện bốn con, xem ra cô và Âu Dương Thần...
Cô đè nén khẩn trương và sợ hãi trong lòng xuống, thấp giọng hỏi Âu Dương Thần: “Bọn chúng... Bọn chúng là quái vật gì?”
Âu Dương Thần nhìn chằm chằm vào bốn con dã thú đang tạm thời không có động tĩnh gì, trong lòng cũng không cảm thấy lạ gì, lúc anh ta đi vào Mont Saint-Michel, anh ta đã gặp phải dã thú giống như vậy, nhưng lúc đó anh ta chỉ gặp phải một con.
Vết thương trên người anh ta cũng là do đối phó với con dã thú kia lưu lại.
Lúc ấy, anh ta có súng trong tay, nổ ba phát súng, đâm hơn mười dao, mới cps thể giết chết con dã thú kia.
Anh ta hạ thấp giọng nói: “Tóm lại không phải là người, lát nữa tôi sẽ tận lực kéo sự chú ý của bọn chúng, cô hãy dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn trợn to mắt, lo lắng nhìn anh ta: “Vậy anh thì làm thế nào? Một mình anh có thể đối phó được sao?”
Âu Dương Thần cong môi dưới: “Đối phó thế nào là chuyện của tôi, nếu cô lưu lại thì cũng không thể giúp được tôi, tôi bảo cô chạy thì cô cứ chạy đi.”
Sau đó, anh ta nhét khẩu súng chỉ còn lại một viên đạn vào trong tay cô: “Cầm lấy.”
Lê Hiểu Mạn nhìn khẩu súng trong tay, vành mắt dần đỏ lên: “Âu Dương Thần.”
Lúc này, bốn con dã thú kia đã gầm lên, rồi nặng nề đạp bước chân, mỗi một bước chân đều lưu lại dấu chân xấu xí, mang theo chấn động nhích tới gần Lê Hiểu Mạn và Âu Dương Thần.
Thấy vậy, ánh mắt của Âu Dương Thần lạnh dần, anh ta gầm nhẹ lên: “Chạy.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn chần chừ, không cử động.
Âu Dương Thần thấy cô không cử động, anh ta tức giận hét lên: “Cô muốn lưu lại để liên lụy tôi hay sao? Chạy mau.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta thật sâu, sau đó cô cắn răng xoay người chạy về phía sau.
Sau lưng cô truyền đến tiếng cái gì đó bị xé rách, còn có tiếng gào thét của dã thú có vóc dáng to lớn kia.
Lê Hiểu Mạn gắng sức chạy về phía trước, cô dùng hai tay bịt kín hai lỗ tai, bởi vì sương mù rất dày, vì vậy có mấy lần thiếu chút nữa là cô đụng vào thân cây.
Chạy một lát, cô ngừng lại, dùng sức thở dốc, một tay chống ở trên thân cây.
Tầm mắt của cô hướng xuống dưới, ở dưới gốc cây, cô bất ngờ phát hiện ra sợi dây chuyền của Âu Dương Thần.
Cô lập tức khom người nhặt sợi dây chuyền lên, phát hiện ra sợi dây chuyền hoàn hảo không sứt mẻ tý gì, cô siết chặt sợi dây chuyền trong tay, sau đó xoay người nhìn về phía sau lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.