Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh ta xoay người, đôi mắt phượng màu hổ phách tản ra tức giận nhìn người phụ nữ che hai tai, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô giống như muốn cắn nuốt cô: “Nhà thiết kế Many, đây là rừng cây nguyên thủy, dã thú quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đạn là vũ khí tự cứu tốt nhất, cô tùy tiện nổ súng như vậy, cô có biết sẽ tổn thất một cơ hội tự cứu không? Trong cây súng này vốn chỉ còn ba viên, cứu cô dùng hai viên, bây giờ còn lại một viên, cô còn tùy tiện lãng phí một viên đạn, cô muốn mấy dã thú kia ăn cô?”
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần vô cùng tức giận, cô biết tầm quan trọng của đạn ở trong rừng, giống như ở trong sa mạc, nước là quan trọng nhất.
Cô cau mày, mặt lộ vẻ lúng túng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời tình thế cấp bách mới nổ súng, tôi chỉ muốn anh dẫn tôi rời khỏi đây.”
Âu Dương Thần thu lại tức giận trên mặt, lãnh đạm liếc cô: “Tôi sẽ không dẫn cô đi ra.”
Lê Hiểu Mạn đang muốn hỏi tại sao, Âu Dương Thần lại nói tiếp: “Từ khi bắt đầu vào đây, tôi chưa từng nghĩ tới còn có thể sống được đi ra ngoài.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng dường như chứa rất nhiều chuyện của anh ta, không hiểu anh ta là một đại minh tinh chạy tới đây làm gì.
Anh ta ở trong rừng và anh ta cô biết trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557495/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.