Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bây giờ cô vô cùng kinh ngạc, không thể tin được là mẹ cô, Lê Tố Phương đã lấy đi một đứa trẻ nhà người khác.
Lê Chấn Hoa nhìn nhìn cô gật đầu: “Chính mẹ con nói với cậu.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn Lê Chấn Hoa, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp: “Cậu, sao có thể chứ? Mẹ con... bà ấy tốt như vậy. Bà chưa bao giờ lấy đồ của người khác, sao có thể ôm đứa trẻ nhà người khác đi được chứ?”
“Mạn Mạn, đây là sự thật. Cậu không lừa cháu.”
“Sao mẹ cháu lại phải làm như vậy?”
Nghe được chuyện người mẹ cô luôn yêu quý bất chợt biến thành người bắt cóc đứa trẻ nhà người khác, cô cảm thấy rất đau lòng, và cũng không thể tin được.
Cho tới giờ, cô vẫn luôn cảm thấy nhân cách của mẹ rất tốt, mặc dù hơi ít nói, nhưng cần kiệm, chất phác, thiện lương, không ao ước tiền của, vô cùng kiên định, đàng hoàng.
Cô dùng cách nào cũng không thể hình dung một người có tính cách như vậy lại có thể bắt một đứa trẻ đi được.
Đáy mắt cô hiện lên vẻ thất vọng, người mẹ mà cô luôn kính yêu, sao lại...
Lê Chấn Hoa thấy cô nhíu mày, trong mắt mất mát thì cúi đầu nói: “Mạn Mạn, mẹ cháu đưa cháu đi là có nguyên nhân, cháu đừng trách mẹ mình, về phần nguyên nhân thì lần trước cậu đã nói với cháu rồi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu, mẹ mang cháu đi vì muốn xoay chuyển Hạ tổng sao? Chỉ vì nguyên nhân này sao?”
Trong lòng cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557330/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.