Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Chấn Hoa thấy vậy, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, ông đưa tay ra vỗ vai anh ta: “Văn Bác, buông xuống đi! Mạn Mạn đã lĩnh chứng kết hôn với Long tổng rồi, các con vĩnh viễn đều không có khả năng.”
Lê Văn Bác siết chặt hai tay, anh ta không đáp lại lời của Lê Chấn Hoa, khép hờ đôi mắt đã ướt đẫm nước mắt lại.
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo rời khỏi nhà của Lê Chấn Hoa, lúc này hai người đã ngồi vào trong xe.
Long Tư Hạo đang chuẩn bị cho xe chạy thấy Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, vẻ mặt đầy tâm sự nặng nề, anh ngừng lại, nghiêng người đến gần cô, bàn tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh nheo mắt lại nói: “Để anh nhìn xem nào, có vẻ như trên mặt bà xã anh đang viết mấy chữ ‘Ông xã ơi, em mất hứng, em có tâm sự’.”
Lê Hiểu Mạn thuận thế nắm lấy bàn tay đang nâng mặt mình của Long Tư Hạo, đôi mắt ngấn lệ hơi sưng đỏ yêu kiều nhìn anh: “Tư Hạo, em...”
Long Tư Hạo cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt ướt át của cô, anh vừa lo lắng mà lại đau lòng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Dừng lại, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh nhìn chằm chằm vào cô, dò xét hỏi: “Hiểu Hiểu, có phải là em đã biết cái gì rồi hay không?”
Anh hỏi như vậy, không thể nghi ngờ là đã nói cho Lê Hiểu Mạn biết, anh biết chút gì đó.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557288/chuong-725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.