Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ngước mắt lên dịu dàng nhìn Long Tư Hạo khẽ lắc đầu, rồi lại nhìn về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác: “Cậu, anh Văn Bác, Tư Hạo tới đón cháu rồi, cháu cũng cần phải trở về.”
Lê Chấn Hoa kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, cháu vừa mới nói sẽ có người tới đón cháu, người mà cháu nói chính là Long tổng?
Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Chấn Hoa rồi khẽ gật đầu: “Cậu, vậy cháu và Tư Hạo đi về trước đây, lần sau cháu sẽ trở lại thăm cậu, bảo trọng.”
Dứt lời, cô chủ động kéo tay của Long Tư Hạo, chuẩn bị rời đi cùng anh.
Lê Chấn Hoa nhìn vào bàn tay hai người nắm tay nhau, rồi ông lại nghi hoặc nhìn về phía Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo: “Mạn Mạn, cháu... các cháu lại ở chung với nhau lúc nào?”
Mặc dù năm năm trước ông không biết giữa Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết bọn họ đã chia tay.
Hơn nữa, sau khi bọn họ chia tay, có một đoạn thời gian Lê Hiểu Mạn không ăn không uống, cả ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt, cả người dần tiều tụy, tâm trạng vô cùng kém, ông nhìn thấy tất cả ở trong mắt và không ngừng đau lòng thay cô.
Ít nhiều gì ông cũng vẫn biết chuyện Lê Hiểu Mạn thương tâm có liên quan đến Long Tư Hạo, hôm nay thấy bọn họ ở chung một chỗ sau năm năm chia tay, ông vẫn hơi lo âu.
Dẫu sao, ở trong mắt ông, Long Tư Hạo là người cao cao tại thượng, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557287/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.