Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai cánh tay mảnh dẻ của cô ôm chặt lấy anh, mờ mịt nước mắt nhìn anh: “Tư Hạo, cảm ơn anh, anh không chỉ là ông xã em là người em yêu, người dạy cho em cách yêu một người mà còn là người dạy cho em cách sống trên đường đời này, anh là một người thật sự thật rất rất tốt, đời này kiếp này em có thể có được tình yêu chân thành của anh, có thể gả cho cho anh, thật sự là quá may mắn, cảm ơn anh đã dùng tính mạng của mình, lòng khoan dung của mình, sự kiên nhẫn của anh và cả trái tim chân thành của mình, để che chở, để yêu thương... cảm ơn tất cả mọi thứ mà anh đã dành cho em.”
Long Tư Hao thấy gương mặt ngập tràn nước mắt vui mừng của cô, bằng đưa tay lên lau sạch nước mắt, cong môi nở nụ cười: “Bé ngốc, lại bị anh làm cho cảm động, đừng quên hiện tại em đã cùng anh lĩnh chứng, mới thế đã dễ dàng cảm động, không sợ sau này anh không nâng niu em nữa à?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt, ánh mắt ngập tràn ý cười nhìn anh, con ngươi sáng long lanh dật đầy tâm tình nhìn anh: “Anh sẽ không, anh theo đuổi em khổ cực như vậy, lại lâu như vậy, thật vất vả mới có thể đưa tên em vào hộ khẩu của mình, cho nên anh sẽ càng thêm nâng niu, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn bảy, tám mươi năm sau anh cũng sẽ không có cái gọi là không để tâm đến em.”
Mặt mày Lê Hiểu Mạn nhuộm đậm ý cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557281/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.