Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trương Hồng vừa nghe vậy thì luống cuống, gấp gáp nói: “Thiếu gia, tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra, có... có người uy hiếp tôi nói phải tìm cái này vào phòng ngủ của thiếu gia và thiếu phu nhân, tôi... căn bản là không biết vậy ở dưới giường là vật gì, tôi... Tôi chỉ chịu trách nhiệm tìm nó, rồi cầm đi...”
Trương Hồng nhìn Long Tư Hạo nói xong liền quay sang Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân, xin hãy tin tưởng tôi, thật sự tôi không biết gì cả, tôi cũng không biết đây là cái gì...”
Lê Hiểu Mạn thấy Trương Hồng thành khẩn, nước mắt rơi như mưa, không giống như đang nói láo, cô lại gần, nhìn cô ta: “Vậy nói cho tôi biết, ai đã huy hiếp cô? Muốn cô cầm đi đâu? Đưa cho ai?”
Trương Hồng nhìn Lê Hiểu Mạn rồi lại nhìn sang Long Tư Hạo: “Thiếu... Thiếu gia, tôi hôm qua... có người gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói người thân của tôi đang ở trong tay hắn, bảo tôi tới phòng ngủ của thiếu phu nhân tìm vật kia, là người đó nói tôi tìm vật này ở dưới giường.”
Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo thêm phần sắc bén: “Người đó là ai?”
Trương Hồng lắc đầu khóc: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi không biết, tôi không biết người kia là ai, tôi... Tôi thật sự không biết...”
Thấy Trương Hồng khóc lóc thảm thưởng, đáy mắt Lê Hiểu Mạn hiện lên vẻ suy tính, lấy máy ghi âm cỡ nhỏ ra đưa cho Trương Hồng: “Cầm đi, cần để chỗ nào thì để chỗ đó, cứ theo lời người kia nói mà làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557200/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.