Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Long Tư Hạo, tựa như khóc lại tựa như cười: “Ha hả... anh không thương em... ha ha... anh không thương em.... như thế nào anh lại không thương em? Anh không thương em thì vì cái gì đối tốt với em như vậy? Vì cái gì?”
Long Tư Hạo không dám nhìn bộ dạng bi thống của cô, anh sợ sẽ mềm lòng.
Anh xoay người lần nữa, con ngươi hẹp dài tràn đầy thống khổ và nước mắt, ngữ khí nhẹ như lông mao: “Anh chỉ vì đứa bé, em không hoài nghi tại sao trong khoảng thời gian này anh vì cái gì không cho em gọi điện không cho nhắn tin cũng không trở về gặp em sao? Em bị phản bội một lần rồi tại sao lại không cảnh giác? Em không hoài nghi anh ngoại trừ em ra còn có người phụ nữ khác sao?”
Hai mắt Lê Hiểu Mạn đẫm lệ, cô bi thống: “Anh có ý gì?”
“Anh phản bội em!”
Năm chữ ngắn gọn khiến cho Lê Hiểu Mạn như từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Cô đau lòng không thôi, hai tròng mắt sưng đỏ ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, la lớn: “Em không tin!”
Cô không tin anh phản bội cô, cô không tin.
Anh yêu cô như vậy, như thế nào lại phản bội cô, anh nhất định lừa cô, nhất định.
“Tin hay không tùy em!” Ngữ khí Long Tư Hạo vẫn nhẹ như cũ.
Dứt lời, yết hầu anh lại ngứa, đầu có chút choáng, anh cố gắng gượng lại, mạnh mẽ chống lại không cho chính anh ngã xuống trước mặt Lê Hiểu Mạn.
Một tay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557098/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.