Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau này Long Tư Hạo ba ngày về một lần, có đôi khi một tuần về một lần, càng về sau, số lần anh trở về càng ít, thời gian xa nhau càng lâu.
Điều duy nhất khiến cô yên tâm là cách hai ngày anh sẽ gọi cho cô một lần, mỗi đêm sẽ nhắn tin nói cô ngủ sớm.
Mỗi ngày cô đều sống trong nhớ nhung anh, mà mỗi lần anh trở về đều ở lại không lâu.
Có lúc cô cảm thấy cô giống như vai nữ chính trong truyện cổ tích, vương tử của cô chỉ có thể xuất hiện buổi tối, ban ngày không gặp người.
Đảo mắt đã qua hơn ba tháng, bụng cô lớn như một trái banh, đã sớm lập xuân, ngày vẫn còn rất lạnh, hôm nay còn có tuyết rơi.
Cô lúc này đã mang thai xấp xỉ chín tháng, mặc quần áo thật dày, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, không chớp mắt nhìn bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, cho dù trong phòng ấm áp, trong lòng cô vẫn lạnh.
Khi không có Long Tư Hạo ở bên cạnh, cô ít nói, mỗi ngày trừ ăn cơm đúng giá ra, chính là đứng trước cửa sổ sát đất này, nhìn con đường dưới lầu khi nào Long Tư Hạo sẽ về, nhưng nhìn gần một tháng, bóng người quen thuộc vẫn không xuất hiện trong tầm mắt cô.
Mắt cô dần mờ mịt, ánh mắt trong suốt nổi lên tầng hơi nước, hai tay mảnh khảnh nắm thật chặt, trong lòng vô cùng mất mác.
Tư Hạo, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh phải gạt em? Tại sao chỉ gọi cho em, nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557085/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.