Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Văn Bác bưng hai ly trà và một ly sữa bò đi ra.
Anh ta đặt ly trà ở trước mặt Hoắc Vân Hy và Lê Chấn Hoa trước, rồi mới bưng sữa bò cho Lê Hiểu Mạn.
Bởi vì Lê Hiểu Mạn là phụ nữ có thai, nếu uống trà thì không tốt lắm, nên anh ta cẩn thận không pha trà cho cô, mà chuẩn bị cho cô một ly sữa bò nóng.
Bưng ly sữa bò nóng hổi lên, Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lê Văn Bác nói câu cám ơn.
Sau đó, cô quét mắt nhìn phòng khách, thấy trang trí trong nhà khá ổn, thì liếc nhìn Lê Chấn Hoa hỏi: “Cậu, nơi này là hai người mua lại sao?”
Lê Chấn Hoa nhíu chặt mày lại, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy đã già đi rất nhiều của ông ta dâng lên nồng đậm bi thương: “Là thuê, cậu và mẹ cháu vốn định mua một căn...”
Lời còn chưa dứt, bởi vì nhắc tới Lê Tố Phương, nước mắt của ông lại không cầm được mà tuôn xuống, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại thương tâm bi thống gạt lệ, khóc không thành tiếng.
“Ba...” Lê văn bác nhíu mày lại, anh ta liếc mắt nhìn Lê Hiểu Mạn mới gạt lệ, khuyên nhủ ông: “Ba, người chết không thể sống lại, ba đừng thương tâm nữa, ba như vậy thì Mạn Mạn cũng sẽ thương tâm theo.”
“ba...” Lê Chấn Hoa nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hoắc Vân Hy, hơi lúng túng: “Vân Hy, xin lỗi, đã để cho cậu chê cười rồi, tôi... tôi...”
Hoắc Vân Hy nhíu mày lại, anh ta hoàn toàn không có ý giễu cợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/557075/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.