Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tầm mắt cô rơi vào bàn tay trên tay lái của anh. Thấy vết máu đọng trên mu bàn tay anh, cô cả kinh, theo bản năng cầm lấy tay anh, ngước mắt nhìn: “Anh bị thương.”
Long Tư Hạo thấy cô cầm tay mình, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng nói bình thản như nước, khẽ mím môi nói ra hai chữ: “Đi đâu?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh vẻ mặt bình lặng, thu tay lại: “Đến tiệm thuốc.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo giật mình, nhưng mặt không chút thay đổi mà lái xe đến hiệu thuốc.
Long Tư Hạo dừng xe, cô liền đẩy cửa bước ra.
Thấy vậy, Long Tư Hạo cũng xuống, kéo cô lại: “Chờ ở trong xe, muốn mua thuốc gì, tôi đi, em mặc như vậy không thích hợp lắm.”
Lê Hiểu Mạn nhìn lễ phục bị Hoắc Vân Hy xé rách, lại nhìn lên Long Tư Hạo nói: “Bông, cồn và băng dán.”
Long Tư Hạo hơi ngẩn ra, u sâu nhìn cô, môi khẽ nhếch: “Vào xe chờ đi.”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo nhẹ gật đầu một cái, ngồi trong xe chờ.
Mấy phút sau, Long Tư Hạo cầm lấy mấy đồ Lê Hiểu Mạn nói trở lại.
Long Tư Hạo giao cho cô rồi khởi động xe, lại bị Lê Hiểu Mạn ngăn lại.
“Chờ một chút đã.”
Lê Hiểu Mạn nói xong, kéo tay phải của anh qua, nhìn vết thương trên mu bàn tay anh, cô nhíu chặt mày, đáy mặt không khỏi hiện lên tia đau lòng.
Đầu tiên cô dùng bông vải và cồn giúp anh lau đi vết máu, sau đó dán băng lại cho anh.
Vì cả mu bàn tay anh đều bị dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556690/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.