Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo chẳng những không buông cô ra, ngược lại anh còn ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm thấp rõ ràng truyền vào trong tai cô: “Nếu tôi buông tay, sẽ để cho em bị người khác tổn thương, tôi sẽ không buông tay nữa.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc liếc nhìn Long Tư Hạo, mặc dù không thấy rõ biểu tình của anh, nhưng lại vô hình cảm thấy thái độ lúc anh nói lời này rất nghiêm túc.
Tâm tình của cô từ từ bình tĩnh lại, cô đưa tay đẩy Long Tư Hạo ra, tận lực dùng giọng điệu ôn hòa để nói: “Long tiên sinh, tôi rất cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, nhưng bây giờ thật sự đã trễ lắm rồi, anh cần phải trở về.”
Cô nói xong, Long Tư Hạo cũng không đáp lại cô, qua một hồi lâu, cô rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của Long Tư Hạo.
Cô hít thật sâu, khóe miệng khẽ co rút, anh ta lại ngủ thiếp đi.
Không thể tin là anh ta lại thật sự ngủ, cô đưa tay đẩy anh: “Long tiên sinh... Long tổng... Tổng tài... Long Tư Hạo...”
Mặc kệ cô gọi làm sao đẩy làm sao, Long Tư Hạo cũng không trả lời, cô nheo mắt lại, chuẩn bị lui ra ngoài từ trong ngực anh, lại bị Long Tư Hạo ôm thật chặt, đôi cánh tay của anh giống như là cánh tay sắt vậy, cô làm thế nào cũng không thể tách ra được.
Cô vùng vẫy ở trong ngực anh một hồi, chẳng những không thể giãy giụa ra khỏi cái ôm trong ngực anh, ngược lại còn tự khiến mình lâm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556645/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.