Hóa ra người đợi chờ, không chỉ có Tề Sách, không chỉ có tiểu Cố, tiểu Niệm, mà ngay cả ta, cũng đã phải chờ đợi rất lâu rồi.
Tề Sách ôm lấy nhi tử vào lòng, cúi gầm mặt, lệ khẽ rơi xuống, đỗ vỡ dưới thềm đất.
"Nha đầu ngốc. "
Tiếng nói của chàng khẽ vang lên, như là nói cho ta nghe, như là một lời an ủi, rằng có hắn ở đây, còn có nhi tử của chúng ta vẫn sẽ ở đây.
Cho nên ta đừng nuối tiếc nữa, đừng đau lòng nữa.
Vì thiên hạ đã trở về rồi.
Ta nhắm lại hai mắt, dung nhan ướt đẫm, khóe môi nhàn nhạt tiếng cười.
Bàn tay nắm lấy một đồng xu cũ kĩ, đây là phách của vật.
Ta khẽ buông nó ra.
Đồng một xu vốn ở trên cơ thể của tiểu Cố, lập tức biến mất, rơi xuống dưới chân ta, vang lên một âm thanh tinh túy. Chỉ đỏ trên tay tiểu Niệm biến mất, xuất hiện móc vào đồng một xu, diễm lệ đến chói mắt.
Mọi người lâm vào yên tĩnh, dường như là không tin được.
Chỉ có Tề Sách là dung nhan chứa đầy nhu tình, nhìn đồng một xu quấn lấy tơ hồng, đưa tay cầm lên, vuốt ve ở trong tay.
Một nụ hôn, lưu luyến đặt lên mặt đồng xu.
Đôi hắc mâu nhìn vào khoảng không trung trước mắt, là nhu tình, là hứa hẹn, là kiên định.
Ta cười rộ lên như ánh mặt trời, tích tụ nặng nề ở trong lòng đã sớm tan thành mây khói, thân thể lấp lánh, lập tức tan biến vào không trung.
Chỉ còn quanh quẩn nơi tiểu viện đó, là những hạt li
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468391/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.