Gió lộng làm bay mái tóc, che khuất đi ánh mắt của ta.
Cả kinh đô dường như chìm vào yên tĩnh, chỉ đưa mắt dõi theo cảnh tượng Hoàng Đế thân dưới mặt đất, Tướng Quân lại ngạo nghễ ngồi trên lưng Hồng Phi.
Ngay trước khi Thiên Sát Quân lộng đao, ta chỉ đơn giản là chậm rãi leo xuống khỏi lưng ngựa, dưới cái nhìn lo lắng của huynh đệ xung quanh, ta ung dung bước lên phía trước, sau đấy rất đơn giản mà quỳ gối xuống nền đất nóng rần của mùa hạ, ta bình đạm mà cất lời.
"Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn vạn tuế."
Âm thanh ta trầm khàn, như một cái chuông đồng bị gõ đến hỏng. Vang khắp kinh đô, lưu chuyển trong không trung.
Khủy tay được người nâng lên, ta đưa mắt trông dung nhan của Hoàng Đế, hắn chỉ nhàn nhạt nâng ta dậy, không nóng không lạnh mà đáp.
"Ái khanh đường đi vất vả, trẫm đã sớm cho người chuẩn bị tất cả cho khanh rồi, mau chóng nghỉ ngơi, hạ lệnh trẫm, không ai được phép quấy nhiễu Tướng Quân, phát hiện xử tại chỗ."
Thái giám theo bên người lập tức cung kính vâng một tiếng.
Ta không dấu vết rụt cánh tay trở về, nhàn nhạt đáp lại.
"Hoàng Thượng ưu ái, là phúc của bổn Tướng."
Dường như y cũng chẳng quan tâm lắm, Hoàng Đế đưa hai tay phủi bỏ long bào, sau đó đưa mắt sang nhìn thái giám bên cạnh, hắn lập tức để ý thấy mà bước lên, đem chiếu chỉ vàng ròng trong tay áo ra, the thé cất lời.
"Tướng Quân nhận chỉ!"
Hai đầu gối, lại lần nữa chạm mặt đất.
Âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468367/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.