Có người phát hiện ra chúng ta, Thiên Sát Quân trông thấy Tề Sách, ầm ầm quỳ xuống hô vạn tuế, Cấm Vệ Quân lập tức vây tới bao bọc hắn và ta.
Ta y phục hắc bào rối loạn, con ngươi trừng lớn nhìn bóng dáng của phụ thân yên tĩnh đứng đằng kia, ngài trông thấy ta và Tề Sách, chỉ hời hợt cúi đầu mà nói.
"Đường Hữu bái kiến Hầu gia."
Lời nói bên khóe môi dường như bị nghẹn lại, ta hai mắt trừng lớn nhìn phụ thân. Bàn tay dưới gấu áo run bần bật được một nắm tay rộng lớn khác phủ lên.
Hơi ấm của hắn như đang xót thương vỗ về trái tim đổ máu của ta.
Thiên Sát Quân trầm giọng nói.
"Hầu gia, người này là kẻ mưu phản bị truy nã. Tiền Tể tướng đương triều Đường Hữu. Mong Hầu gia hạ lệnh Cấm Vệ Quân lui xuống, lệnh của Hoàng Đế khó cãi, Hầu gia minh xét!"
"Bấy lâu nay dối gạt Hầu gia, tội dân đáng chết vạn lần."
Phụ thân âm thanh trầm ấm, từ tốn quỳ xuống mặt đất, hướng về đôi chân của ta và Tề Sách mà dập đầu.
Ngày trước khi còn làm Tể Tướng quan nhất phẩm cao quý, phụ thân được Tiên hoàng ban thưởng chiếu chỉ miễn lễ quỳ. Bây giờ trớ trêu thay, ngài lại quỳ trước mặt ta, trước vạn đôi mắt xung quanh. Bóng lưng vốn quyền uy không thể xâm phạm, từ lúc nào đã yếu hèn đến như vậy?
Tề Sách dung nhan như phủ một tầng mây mù, hắn ra sức siết chặt lấy bàn tay run rẩy của, ép ta đến đau đớn, dường như ta nghe thấy tiếng lòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468357/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.