Phụ thân cùng ta rời khỏi kinh đô Vạn Niên chỉ với một túi hành trang nhỏ cùng với chiến mã quen thuộc của phủ chúng ta.
Hồng Phi bốn vó tung như bay, bờ lông mượt mà của nó lay động theo gió lớn, dưới làn mưa tầm tã đêm ấy, chiến mã đem chúng ta rời xa chốn phồn hoa của Tát Ta.
Bỏ lại tất cả mọi thứ, cùng bốn vó ngựa chạy về phương trời ngoài kia.
Ta nhớ khi ấy nếu ngẩng mặt lên trời, sẽ bị nước mưa tạt cho đau nhức đôi bờ mi.
Chỉ thấy mờ ảo bóng kinh đô dần chìm vào hư không, bờ vai rộng của phụ thân để lại Vạn Niên, đem duy nhất ấu nữ là ta bỏ đi.
Chúng ta ướt sạch từ trên xuống dưới, tay chân lạnh lẽo, phụ thân đặt ta trong ngực, ngài không che chở ta khỏi những trận mưa đổ xuống đấy, cũng không một lời lo lắng cho ta.
Suốt đoạn đường rời đi, ngài chỉ nói chuyện với ta đúng duy nhất một lần.
"Tiểu gia hỏa, con họ gì?"
Ta bảo: "Đường."
"Tiểu gia hỏa, con giống ai?"
Ta đáp: "Phụ thân thường nói con giống nương."
Phụ thân im lặng một lúc, sau đó mới khàn khàn cất lời nói tiếp.
"Nương con là nữ nhân mạnh mẽ nhất phụ thân từng biết."
Ta ngẩng đầu nhìn cái cằm cương nghị của ngài, nét anh tuấn không tài nào chỉ vì mưa gió này mà mất đi, thậm chí còn nhuốm thêm vẻ phong trần mạnh mẽ.
Phụ thân cúi đầu nhìn ta, bốn mắt chúng ta chạm nhau, ta nhớ rõ đêm mưa lớn ấy, đáy mắt phụ thân là một mảng đen kịt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sach-niem-duong-le/468349/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.