Khúc Yểu Sa á khẩu, đứng hình thêm lần nữa.
Tại sao người đàn ông này lại tỏ ra ngang ngược đến như vậy cơ chứ?
Tại sao? Tại sao lại ngang ngược như vậy!
Người ta nói đàn bà là nhưng niềm đau, nhưng cô thấy đàn ông còn là niềm đau hơn. Suốt từ đầu tới cuối cô đều khéo léo van xin anh ta, nhưng ngược lại anh ta coi lời nói của cô như gió thoảng qua tai, lọt từ tai này sang tai kia rồi biến mất trong không khí.
"Cái quằn què nhà anh! Bà đây đếch cần! Con mẹ nó, anh không bỏ tôi ra là tôi tẩn cho anh lên bờ xuống ruộng đấy! Có bỏ ra không thì bảo?"
Đáp lại lời cảnh cáo của cô chỉ là một giọng cười phũ phàng, sau đó anh ta lại bắt đầu mân mê lấy cơ thể cô.
"Phụ nữ các cô ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng rất nôn nóng."
Cô chỉ nhếch môi cười nhạt một cái, giọng nói tràn đầy sự châm biếng.
"Người đến phá thân tôi phải là một người đàn ông già dặn kinh nghiệm. Anh đã trải qua bao nhiêu năm mới tôi luyện được thể lực của mình để mà phá thân tôi?"
Người đàn ông nghe Khúc Yể Sa nói vậy mỉm cười thích thú, ánh mắt quét toàn thân cô từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá.
Anh ta đưa tay lên cởi hàng cúc áo sơ mi xuống, ánh mắt đầy sự thách thức nhìn về phía cô.
"Kinh nghiệm thế nào chẳng phải cô nên thử rồi mới biết được thể lực cùng với con rồng của tôi nó hoạt động điêu luyện hay là không?"
Nói đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-du-hoac-quan-quyt-khong-roi/262465/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.