Nghe vậy bỗng nhiên tôi toát mồ hôi hột, không ngừng nói vấp.
"Anh... anh... anh vẫn còn là trai tân?"
Nét mặt của người đàn ông có chút dịu xuống, anh ta cười nhạt một cái.
"Cô nghĩ tôi là một tên ăn chơi?"
"Đâu... đâu có.... chỉ là tôi hơi ngạc nhiên người nhiều tiền như anh mà đến giờ vẫn còn là trai tân. Thật hiếm gặp người đàn ông như anh ở trên đời này."
Nói xong bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, chẳng phải cô luôn tìm mọi cách để trốn chạy người đàn ông sao?
"Mà khoan... theo tôi được biết nếu như đàn ông cấm dục lâu năm, ắt hẳn có vấn đề."
Ngưng lại một lúc lâu, Khúc Yểu Sa chép miệng nói tiếp.
"Nói không chừng... anh không phải bị yếu sinh lý đấy chứ?"
Nói xong, Khúc Yểu Sa bịt miệng cười thầm trong lòng.
Sắc mặc người đàn ông trở nên sa sầm, u ám hơn trước.
Thấy đối phương trầm mặc không lên tiếng, dưới đáy lòng cô không ngừng gào thét sung sướng.
Hơ hơ, bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Có đúng không nào?
Khúc Yểu Sa tốt bụng, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo sơ mi có chút lệch lạc của người đàn ông.
"Nếu như anh bị yếu sinh lý thì đừng có quá cố làm gì, khéo lại liệt dương đó! Ui da!"
Người đàn ông tức giận đen mặt lại, đỉnh ngọn núi phun trào ra lửa cùng với dung nhan. Lực tay của anh siết chặt lấy bên eo của cô, gằn giọng.
"Nói lại!" Giọng nói đầy thách thức.
Khúc Yểu Sa nghe ngữ khí của người đàn ông, cô đương nhiên không hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-du-hoac-quan-quyt-khong-roi/262464/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.