"Lớn tuổi? Phá gia chi tử? Hơn nữa còn không được?" Ôn Từ tóm tắt sơ lược lời nói của Tô Hòa Miêu, sau đó lại tế nhị đưa mắt nhìn xuống lầu, "Người đàn ông mà em vừa nhắc tới là Thịnh Kinh Lan?"
"Hoàn toàn chính xác!" Tô Hòa Miêu thuyết phục nói: "Mới tức thì đây này, chính tai em nghe thấy cháu gái của anh ta phàn nàn."
Nếu như không phải chính tai nghe thấy thì đúng là không ai nhìn ra được người nọ lại "không được".
Ôn Từ khẽ "Ồ" một tiếng, giọng điệu trở nên mơ hồ: "Không thể nào."
"A Từ, chị không tin em sao?" Tô Hòa Miêu nghiêm túc nói, "Chị chớ để gương mặt đó mê hoặc, dáng dấp giống hệt cáo già, cực kỳ gian xảo."
Khuôn mặt đẹp trai của Thịnh Kinh Lan quả thực rất thu hút người khác, chính vì vậy, cô ấy càng phải nhắc nhở Ôn Từ đề phòng, kẻo bị cặn bã lừa vào tay.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Hòa Miêu, Ôn Từ đưa tay sờ nhẹ chóp mũi, cố gắng nhịn cười.
Trong những năm qua, những người muốn nhờ bà ngoại thêu quần áo đều là người lắm tiền nhiều của, nếu Thịnh Kinh Lan không có năng lực, vậy sao có thể mang ba món quà đến thăm cửa?
Mặc dù nhà họ Ôn không nhận ba món quà từ Thịnh Kinh Lan, nhưng nếu anh đã dám gửi chúng cho bà ngoại thì giá trị tuyệt đối không thấp.
Về chuyện tuổi tác, cô khá chắc chắn Thịnh Kinh Lan bằng tuổi cô.
Còn về... e hèm, phương diện khác có được hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-cho-em/2669186/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.