"Sao lại không cẩn thận vậy?" Thịnh Kinh Lan tuỳ ý để cô cầm tay mình.
Giọng điệu nghi ngờ, không có chút gì là trách cứ, giống như đang trêu đùa một cô bạn nhỏ liều lĩnh.
Trong lòng Ôn Từ vẫn còn sợ hãi, kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu nâu tràn ngập ý cười: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan?"
Sao anh lại xuất hiện ở đây? Quá trùng hợp.
"Cô Ôn, thoải mái chứ?" Thịnh Kinh Lan đột nhiên hỏi như vậy.
"Hả?" Ôn Từ mờ mịt khó hiểu.
Thịnh Kinh Lan hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên ngực mình.
Ôn Từ nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Áo khoác của anh để mở, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, lòng bàn tay Ôn Từ dán trên đó, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
"Xin lỗi." Cô nhanh chóng rút tay về, sau đó chấp hai tay ở sau lưng giống như sợ nhiễm phải cái gì đó.
Cô lùi lại, trực tiếp rời khỏi phạm vi che ô của Thịnh Kinh Lan, hạt mưa lạnh lẽo rơi trên người dập tắt ý nghĩ xốc nổi của Ôn Từ.
Cô vội vàng nhặt điện thoại lên nhưng lại phát hiện màn hình đã vỡ, làm cách nào cũng không thể khởi động được.
Chiếc ô vừa rồi văng ra khỏi tay cô loạng choạng rơi xuống giữa đường, bị bánh xe cán nát, tán ô gãy vụn, mặt ô toàn là bùn đất.
Khi một người đang trong tình cảnh xui xẻo thì mọi thứ dường như muốn đối chọi lại với họ.
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-xuan-cho-em/2669184/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.