Chương trước
Chương sau
Chỉ là cánh tay của Thẫm Mộng Quân như có linh tính mà xiết chặt hơn người của Mộc Nhiên thêm một chút, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Thẫm Mộng Quân anh, Mộc Nhiên bất lực mà thở dài một hơi, cố khép đôi mi tìm đến một giấc ngủ sâu nhưng mà đã mấy tiếng đồng hồ liền trôi qua vẫn không thể ngủ.

Trời vừa sáng Thẫm Mộng Quân cũng vừa tỉnh giấc, mi mắt vẫn còn đang ngái ngủ mà từ từ hé mở, cúi đầu nhìn Mộc Nhiên vẫn còn đang trong lòng ngực mình, dịch chuyển lòng bàn tay anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, ngờ đâu Mộc Nhiên lại ngã đầu ra sau ngước lên nhìn anh với một đôi mắt thâm quầng.

Thẫm Mộng Quân có chút ngạc nhiên, tâm tự hỏi rằng là do mình làm cô khó ngủ hay sao? Chợt nhớ lại gì đó anh lên tiếng:"Mùi hương trên người tôi thật sự khó ngửi đến vậy sao?"

Mộc Nhiên không do dự mà liền gật đầu.

Thẫm Mộng Quân tự ngửi ngửi thân mình, anh tự cảm nhận mùi này rất dễ ngửi, huống hồ gì đây lại là mùi hương mà Tống Yên Nhi chọn cho anh. Không phải đa số phụ nữ đều có sở thích rất giống nhau sao?



Con người của Mộc Nhiên cô đúng là chẳng giống ai!

Đẩy nhẹ người Mộc Nhiên ra anh ngồi dậy, tay day day thái dương anh ngoảnh đầu nhìn cô:"Ngủ đi! Ngày mai tôi cho người sắp xếp đưa cô đến trường!"

Cả người mệt mỏi bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên. Vậy là Thẫm Mộng Quân anh đồng ý cho Mộc Nhiên cô đi học thật rồi sao?

Thật không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý đến như thế.

Tuy nhiên Mộc Nhiên cũng không dám suy xét quá nhiều tâm tư của Thẫm Mộng Quân mà chỉ nhẹ khẽ đơn giản nói ra hai từ "cảm ơn" rồi miên man chìm vào giấc ngủ.

Thẫm Mộng Quân thấy thế cũng không làm phiền cô nữa, trước khi rời khỏi giường anh còn không quên cẩn thận kéo chăn lên ủ ấm cho Mộc Nhiên cô rồi mới an tâm đi vệ sinh cá nhân.

Tân trang lại bản thân xong xuôi Thẫm Mộng Quân liền đi đến Thẫm Thị, trước khi đi anh còn không quên dặn dò người làm không được làm phiền Mộc Nhiên cũng như chuẩn bị ít thức ăn chờ khi cô thức giấc có cái mà dùng.

Đúng như lời Thẫm Mộng Quân đã dặn dò trong nhà không một ai dám làm phiền đến Mộc Nhiên, đến hơn nữa trưa thì cô cũng đã tỉnh giấc hoàn toàn. Vừa mới lóc cóc xuống đến cầu thang, Mộc Nhiên đã thấy bà Thẫm ngồi ở sofa xem tivi, theo phép tắc Mộc Nhiên liền đi đến bên cạnh bà lễ phép:"Bác đang xem phim ạ?"



Bà Thẫm thu tầm mắt về đặt lên người Mộc Nhiên, vội bỏ số hạt trong tay xuống bà phủi phủi nhẹ lòng bàn tay mình, rồi vui vẻ nắm lấy cổ tay của Mộc Nhiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh:"Sao không ngủ nữa mà đã dậy rồi? Mộng Quân nó bảo con không khỏe nên dặn mọi người tránh làm phiền con!"

Mộc Nhiên mỉm cười, cô nhẹ đáp:"Con không sao đâu bác! Tại tối qua con ăn đêm nên ngủ hơi trễ, chắc anh ấy sợ con không đủ giấc nên mới nói thế thôi!"

Bà Thẫm có chút ái ngại nhìn Mộc Nhiên, rõ ràng hôm qua còn muốn tự tử hôm nay trước mặt bà vẫn một mực bênh Thẫm Mộng Quân như thế, bà Thẫm thầm nghĩ con bé này đúng là hiền đến phát ngốc luôn rồi.

Vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay cô bà nói:"Con đừng nói đỡ cho nó, bác sinh ra nó được thì chút tâm tư nhỏ của nó giấu được bác sao? Con có gì uất ức cứ nói thật với bác, bác làm chủ cho con, chứ bác không muốn thấy chuyện tương tự như hôm qua lập lại thêm lần nữa!" Vuốt nhẹ mái tóc của Mộc Nhiên bà nói tiếp:"Thân là phụ nữ con muốn được người khác yêu thương thì trước hết con phải tự yêu thương chính bản thân mình. Đến cả bản thân mình con còn khinh rẻ thì ai tôn trọng con. Con hiểu bác nói gì mà đúng không?"

Mộc Nhiên mỉm cười, cô qua loa gật đầu:"Vâng ạ"

"Nào ăn hạt dẻ xem phim với bác" Bà Thẫm bỏ tay Mộc Nhiên ra, đem ít hạt dẻ nhét vào trong tay cô vui vẻ.

Mộc Nhiên cũng rất sẵn lòng mà đón nhận, nhìn lên màn hình tivi, vừa vặn tivi đang chiếu đến cảnh một cặp vợ chồng đang gây gỗ với nhau cùng với sự hiện diện của một người thứ ba đang đứng ngay bên cạnh.

Mộc Nhiên nhìn tình cảnh éo le của cả ba nhân vật mà lòng không khỏi chua xót, bất chợt cô hỏi bà Thẫm:"Bác gái, vợ của....?"

Câu nói lấp lửng bị nuốt xuống, Mộc Nhiên nhớ lại lần trước vì tò mò mà Thẫm Mộng Quân đã hành hạ cô một trận ra trò, hôm nay lại cố ý lập lại sợ rằng....Cho nên đành phải nuốt ngược vào trong.

Nhưng bà Thẫm thì khác, dù chỉ là một câu hỏi bị bỏ dỡ nhưng bà rất rõ ý tứ mà rằng:"Con bé họ Tống tên Yên Nhi, là một cô bé mồ côi, tính tình khá nhút nhát, rất lương thiện nhưng số khổ con ạ. Con bé mất cách đây cũng khá lâu rồi, là bệnh ung thư"

Chỉ gói gọn trong vài câu Mộc Nhiên đã hiểu ra dường như tất cả. Lòng chùn xuống cô nói nhỏ:"Chắc anh ấy yêu cô ấy nhiều lắm!"

Bà Thẫm vội nắm lấy bàn tay Mộc Nhiên mà xoa xoa:"Con đừng nghĩ nhiều, không phải bây giờ nó đã chọn con rồi sao?"

Mộc Nhiên miên man suy nghĩ rồi chợt nhớ đến gì đó mà trầm ngâm cúi nhẹ đầu rồi thốt lên một câu đầy sự quen thuộc:"Anh ấy từng nói là vì con có khuôn mặt giống với cô ấy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.