Mộc Nhiên miên man suy nghĩ rồi chợt nhớ đến gì đó mà trầm ngâm cúi nhẹ đầu rồi thốt lên một câu đầy sự quen thuộc:"Anh ấy từng nói là vì con có khuôn mặt giống với cô ấy?"
Vẻ mặt đôi phần khựng đứng, ánh mắt đảo nhanh đầy giây, bà Thẫm gượng cười:"Tiểu Nhiên, bác biết từ lúc xuất phát điểm mọi thứ chưa bao giờ là công bằng đối với con nhưng mà tại sao con vẫn nhẫn nhịn mà không chịu sự giúp đỡ từ bác. Chỉ cần con nói với bác một tiếng, ngay ngày hôm nay con muốn đi đến cả Thẫm Mộng Quân cũng không thể cản"
Mộc Nhiên mỉm cười, vỗ nhẹ đôi bàn tay đã có phần hơi nhăn nheo của bà Thẫm:"Chuyện của chúng con đã khiến bác phiền lòng nhiều rồi. Nhưng mà con đã nghĩ thông suốt rồi, trốn tránh cũng không phải là cách lâu dài, con đến bên anh ấy cũng không phải ở hoàn cảnh vinh quanh hay tốt đẹp gì là mấy, ít nhất lúc con đi cũng phải có được sự tự nguyện và tôn trọng từ anh ấy chứ?"
"Tiểu Nhiên sự chịu đựng của con với một người thô lỗ cộc cằn như nó là không đáng!" Bà Thẫm phản bác.
Miên man mắt đượm buồm Mộc Nhiên trầm tư:"Bác anh ấy không thô lỗ cộc cằn như bác nói, anh ấy vẫn có mặt dịu dàng của riêng mình chỉ là anh ấy không dành nó cho con mà thôi!"
"Con rung động với nó sao?" Bà Thẫm quan sát Mộc Nhiên một lát nhăn mày nghi ngờ mà hỏi.
"Chỉ là những lúc anh ấy dịu dàng với con một chút thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092461/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.